Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Tác giả: admin

Số chương: 5

Thầy Giáo Yêu Nghiệt - Chương 59

Ngoại truyện Dạ Phong và Uyên Kỳ
Tiếng nhạc sập sình trong bar cùng ánh đèn mờ ảo đưa con người ta vào chốn hoang lạc. Dạ Phong đang ngồi trong bar uống rượu một mình, em gái anh vừa qua đời, anh chẳng còn đầu óc nào tập trung vào công việc. Anh cảm thấy mình thật bất lực, nhìn em mình bị tai nạn ngay trước mắt mà chẳng làm được gì cả. Anh đã nói sẽ bảo vệ cô, thế mà...
Tong
Nước mắt anh rơi xuống ly rượu, tại sao chứ, anh muốn dùng rượu để quên đi nổi đau này. Anh muốn quên đi tất cả, uống thật say rồi lăn ra ngủ như chết, sáng hôm sau tỉnh dậy mọi chuyện lại như bình thường. Dạ Nguyệt vẫn bên anh. Nhưng sao vậy? Nhưng sao càng uống thì càng tỉnh, càng tỉnh thì anh lại càng đau.
"Này..." Một cô gái cầm ly rượu bước đi loạng choạng về phía anh. Cô gái đó không trang điểm quá đậm, nhẹ nhàng nhưng rất dễ coi. Mái tóc xoăn hất qua một bên, đôi mắt mơ màng quyến rũ. Cô bước đến ngồi kế anh, bình thản cầm chai rượu rót vào ly của mình rồi nhìn anh cười khẩy. "Anh là đàn ông, làm gì ngồi đây uống rượu rồi khóc vậy?"
"Chuyện tôi cô quan tâm làm gì."
"Làm sao tôi không quan tâm được, anh đang có chuyện buồn đúng không? Tôi cũng vậy, một chuyện rất là buồn." Cô nói, tay múa múa trên không, rồi cô nấc một tiếng, đôi mắt lại ngân ngấn lệ. "Tôi cũng là một tiểu thư đấy, nói cho anh biết. Mà tôi bỏ nhà đi rồi. Biết sao không? Tôi xém bị cha dượng cưỡng hiếp đấy. Này, anh nhìn xem, tay tôi còn bầm tím này, chẳng mà nói điêu với anh. Lúc tôi chạy ra khỏi nhà thì ông ta bảo tôi đừng bước về nhà nữa. Tôi thông minh chạy ra ngân hàng rút hết tiền trước khi bị đóng băng tài khoản...tôi lang thang nay cũng hai ngày rồi đấy...tôi nhớ mẹ tôi lắm." Cô vừa nói, vừa cúi xuống bàn khóc. Dạ Phong bật cười trước sự ngây thơ của cô gái này, chuyện này mà cũng đem lại nói anh nghe rồi bảo buồn.
"Tôi nói xong chuyện tôi rồi, anh nói chuyện anh đi."
"Em gái tôi mới qua đời."
"Tôi xin lỗi!"
"Tôi thương con bé lắm, tôi bảo với nó cả đời này sẽ bảo vệ nó, hứa không bao giờ bỏ rơi nó. Thế mà bây giờ tôi lại bỏ rơi nó, chắc nó sợ lắm." Dạ Phong vừa nói, anh nói rất nhiều điều nhưng đến khi nhìn qua thì cô đã lăn đùng ra ngủ. Anh đứng lên thanh toán rồi dìu cô ra về.
Dạ Phong đưa cô về một khách sạn gần đó rồi rời đi nhưng cánh tay của cô gái đó cứ giữ chặc lấy anh, anh nhìn cô ở khoảng cách rất gần, rất gần rồi chợt nhận ra, cô thật sự rất đẹp. Cô là một thiên thần mà đã bị đọa đầy ở nhân gian hay sao?
Anh nhẹ gỡ tay cô ra, kéo chăn đắp cho cô. Nhìn đồng hồ cũng quá nửa đêm, anh không muốn về nhà để phải đối mặt với nổi đau rằng em gái của mình đã mất. Anh cởi áo vest rồi nằm lên so pha, cứ thế mà ngủ cho đến sáng. Trong giấc mơ, anh thấy khung cảnh tang thương đó, anh thấy thi thể không còn nhận ra gương mặt nằm lạnh lùng trên chiếc giường trắng. Anh đã cố lay cô, anh không tin rằng cô đã mất.
"Nguyệt, dậy đi em, đừng nằm đây nữa! Dậy đi em, dậy đi mà em!" Anh gọi trong vô thức, tay anh huơ huơ vào không trung, anh thấy mọi thứ đang dần biến mất, cơn mưa ấy, cơn mưa lạnh giá ấy lại đổ xuống.
"Anh gì ơi!" Một giọng phụ nữ đánh thức anh, Dạ Phong mở mắt ra, sáng rồi sao? Anh đưa tay quệt nước mắt trên mặt, gượng ngồi dậy, thì ra là cô gái đêm qua gọi anh. "Tôi thấy anh gọi ai đó, chắc là nằm mơ. Cảm ơn anh đã đưa tôi về." Cô ấy mỉm cười, anh gật gật đầu, anh cảm thấy mình chưa thoát khỏi giấc mơ ấy. Dạ Phong đưa tay day nhẹ thái dương, đầu anh đau như búa bổ, cô gái đó đỡ ăn ngồi dậy.
"Cảm ơn"
Hai đôi mắt họ chạm nhau ở cự ly gần, cô gái bỗng đỏ mặt nhanh chóng đứng lên.
"Để tôi pha cho anh một cốc sữa. Sẽ dễ chịu hơn."
"Không cần đâu, tôi về đây." Anh đứng lên, cầm áo vest đi ra cửa, lúc tay chạm vào tay nắm cửa Dạ Phong chợt khựng lại, anh ngoái lại nhìn cô. Cô vẫn đứng bất động ở đó, tay hết cuộn lại rồi buông thõng ra hình như đang suy nghĩ một thứ gì đó. Đôi mắt cô có một chút gì đó khiến trở nên mờ mịt. "Cô tên gì?"
"Vâng, Uyên Kỳ." Cái tên rất hay, rất đẹp, đẹp giống như con người cô vậy. Nhưng anh cảm thấy cô có một sự lạnh lùng xa cách, đến cả tên anh cô cũng không hỏi. Anh cảm thấy có hứng thú với cô gái này rồi.
"Tôi tên Dạ Phong. Tạm biệt!" Anh xoay lưng đi, anh sẽ tìm cách liên lạc với cô, giờ thì bỏ đi để giữ chút sĩ diện thiếu gia. Cánh cửa chuẩn bị đóng lại thì Uyên Kỳ đã ngăn lại. Dạ Phong quay lại nhìn cô, ánh mắt anh như muốn hỏi vì sao.
"Tôi...anh...anh có thể giúp tôi không?" Cô nhanh chóng nói thẳng vào vấn đề, anh nhíu mày rồi tiếp tục chờ đợi câu nói tiếp theo của cô. "Tôi...hiện tại không có chỗ đi, tôi..."
"Cô bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi tư."
"Tôi không tin." Dạ Phong mỉm cười, cô tỏ ra ngạc nhiên. "Cô trẻ hơn so với tuổi đấy." Câu nói này khiến cho gò má cô nóng lên, cô cúi mặt xuống đất, hai tay đan vào nhau. "Cô tốt nghiệp trường đại học nào?"
"Đại học âm nhạc."
"Chuyên?"
"Tì bà"
Dạ Phong gật đầu rồi xoay lưng cất bước đi, anh bước đi một cách dứt khoác, ngoảnh đầu lại, dù chỉ một chút cũng không có. Thế là xong, anh ấy cũng bỏ đi, xem như niềm hi vọng duy nhất của cô đã bị dập tắt. Uyên Kỳ quay vào phòng, cô ngồi gục trên giường, chẳng biết tiếp theo mình nên làm gì, đi đâu.
***
Đến trưa, Dạ Phong quay lại khách sạn. Nhân viên tiếp tân bảo phòng đó vẫn chưa trả, thế là anh vui vẻ xách hộp cơm lên. Anh đứng bên ngoài gõ cửa phòng, không nhanh không chậm, anh chỉ gõ ba tiếng và bắt đầu chờ đợi.
Cạch
Cánh cửa mở ra, anh tự nhiên đi vào, anh đặt hộp cơm xuống bàn rồi ngã người lên sô pha. Uyên Kỳ nhìn anh với ánh mắt khác thường. Buổi sáng anh còn trong bộ com lê nhìn rất phong độ thì hình ảnh Dạ Phong trước mặt hoàn toàn trái ngược, anh mặt chiếc quần bò đen, áo sơ mi cũng đen nốt, đôi giày da đen bóng lộn. Anh chỉ tay xuống phía đối diện, cô ngồi xuống nhìn anh.
"Tôi nghĩ cô chưa ăn nên mang đến." Anh chỉ chỉ hộp cơm, bao tử cô từ nãy đến giờ biểu tình dữ dội, cô liền cầm hộp cơm lên ăn. Cô nói thật là cô rất đói. Anh nhìn chăm chú cô, nhìn đến nỗi cô mắc nghẹn.

Chương trước



XtGem Forum catalog