Cuộc Sống Mới
Bước chân đi về hướng trường học, tâm trạng cô không thể nào vui lên được. Bởi lẽ cô lại nhớ về ngày xưa. Mọi năm trước, mỗi khi nhập học Anh Tuấn và Như Nguyệt đều có mặt tại nhà để rủ lên trường. Những cuộc trò chuyện, những chiêu trò hí hỏm của cả ba trông thật vui nhộn. Đến cả người đi đường cũng phải bật cười. Và lúc đó cô thấy hạnh phúc biết bao. Nhưng giờ...cô chỉ mình cô. Sẽ chẳng ai bên cạnh để đưa đón đến trường nữa, sẽ chẳng ai tâm sự cùng cô vào những lúc buồn nữa, sẽ chẳng còn cái kiểu nũng nịu đòi bạn trai chở đi nữa....tất cả sẽ chẳng còn nữa.
Giờ đây....chỉ một mình...
Ngước mắt lên trời để nước mắt không tuông, cô thấy cuộc đời cô thật là bạt bẽo, người ta thường nói khổ trước sướng sau. Vậy phải chăng lúc trước cô sướng quá nên giờ phải chịu khổ bù không? Nếu như vậy thì cô không muốn như thế chút nào..Cô không muốn..
Bây giờ cô không cần bạn bè, không cần tình yêu, chỉ cần mẹ trở lại bình thường, thế là cô hạnh phúc lắm rồi. Bất cứ ai tiếp cận cô, cô đều cảnh giác cao độ...vì cô sợ họ sẽ làm cô đau. Đề phòng luôn là cách sống bảo vệ chính bản thân mình.
Vào lớp học, cô không bận tâm những ánh mắt đang nhìn mình, chắc chắn ganh tị có và...ganh ghét cũng có. Nghĩ đến thế thôi là cô đã mệt mỏi rồi, quan tâm nữa nặng lòng lắm.
Nhìn ra cửa sổ phía chân trời, gió thoảng bay tóc cô tạo ra một khung cảnh của một thiên thần nhỏ đang hóng mát. Bất cứ con trai nào trong lớp cũng nhìn nó say đắm. Chỉ sau một ngày vào lớp mà cả lớp tôn cô lên làm hot girl rồi. Cô không thích như thế. Đơn giản khi xưa cô cũng từng là hot girl của trường, nhờ thế mà tình cảnh bị dằng mặt diễn ra như cơm bữa. Nhưng lúc đó có anh bảo vệ, giờ thì có ma nào ngó ngàng. Cô khẽ nhắm mắt. Đã không muốn nghĩ đến nữa rồi nhưng mỗi khi có thời gian rảnh là cô lại nghĩ đến. Cô chẳng hiểu vì sao mình lại nặng tình đến như thế...trong khi đó thì người ta chẳng bận lòng về chuyện này.
Thật đau đầu...
Trống đánh vào lớp, Huyền Lam bên cạnh cũng mới vừa vào, trông như đi học muộn vậy, mồ hôi chảy nhễ nhãi, nếu cô là con người khi xưa thì chắc chắn cô sẽ không ngại gì mà lau giúp...Bởi vì lúc đó cô rất nhiệt tình...Còn giờ..Cô là con người mới, không nên quan tâm bất kì ai.
Còn phía bên Lam, nhỏ đang e dè nhìn cô, tự hỏi cô kiêu kì hay chảnh chọe, hoặc chuyện gì đó khiến cô lạnh lùng. Nhưng cô không quan tâm đến điều đó, vì đơn giản lần đầu gặp mặt, ý trời đã muốn cô kết bạn bằng được với người trước mặt. Ông luôn nói người con gái này rất đáng thương nên hãy quan tâm nhiều đến cô ấy.
Nghĩ thế, Lam luôn dành một cái nhìn đặc biệt đến cô..thế nhưng đáp lại nhỏ chỉ là môt cái nhìn hờ hững và cái cách quay mặt đi không nói câu nào.
"Xin lỗi"-Sau vài phút ngắm nhìn cô, Lam cũng thốt lên được hai tiếng.
Nó đang chăm chú đọc sách, tự nhiên nghe bên cạnh phát ra hai tiếng thì ngẩng mặt xem thử chuyện gì. Nó nhíu mày, lại chuyện gì nữa đây? Cô không nói gì nhưng ánh mắt cô đang hiện rõ lên một câu hỏi "xin lỗi về chuyện gì". Lam thấy thế liền nói vội.
"Chuyện hôm qua, mình không nên rủ cậu đi khi cậu không thích"
Cô nghe xong, không nói gì, đáng lẽ Lam phải trách cô mới phải chứ? Đằng này Lam lại xin lỗi cô trong khi đó cô lại là người sai và người làm Lam ngã. Nhỏ có ý đồ gì với cô à? Cô nheo mắt nghi ngờ nhìn Lam. Đúng 5s sau cô quay lại cuốn sách đang lỡ cỡ của mình. Trong đầu một mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Còn về phần Lam, có lẽ nhỏ đã quen với cái cách vô tâm của cô rồi thì phải. Nhỏ không giận nữa và thông cảm hơn cho cô. Nhỏ biết cô có một nỗi lòng đau đớn khó nói nên mới như thế, nhỏ nhìn xuyên qua đáy mắt cô, ánh mắt đó cho nhỏ thấy cô rất tuyệt vọng về mọi chuyện, giống như một kẻ bất cần đời vậy.
Nhõ khẽ thở dài một tiếng rồi quay lại bài học của mình..
2tiết lặng lẽ trôi qua...
Cô lê đễnh xuống cănteen trường, cũng may là hôm qua còn nhớ đường, không chắc giờ này phải nhờ người khác rồi. Cũng tại ở nhà không có ai nên đồ ăn sáng phải tự mua, mà sáng sợ học trễ nên cô chưa ăn gì, thế nên giờ phải tự lực kháng sinh.
Bước những bước nặng nề, nơi này không giống trường cũ cô học xíu nào, cănteen to hơn nhiều, học sinh cũng nhiều hơn nên việc chen lấn mua đồ cũng thật là khó khăn. Sau những phút vật lộn với đám học sinh này, cuối cùng cô cũng mua được cái bánh mì và ly sữa tươi. Tìm một chỗ lí tưởng ình, cô nhanh chân lại cuối phòng, nơi chỉ có riêng một bàn trống. Cô nhìn mọi người khó hiểu khi chen lấn ngồi những chỗ kia trong khi bàn này lại không ai dám lại gần. Bỏ qua thắc mắc đó, cô chén phần mình trước tính sau, nghĩ nhiều mệt óc.
"aaaaaa"
Những tiếng hét chói tai của bọn người trong cănteen làm cô đang ăn cũng phải giật mình xem có chuyện gì. Nhưng vừa nhìn lên, cô đã nhếch mép rồi cuối xuống ăn tiếp. Cái kiểu này thì thấy trai đẹp rồi làm rầm rầm lên chứ gì, mấy cái vụ này có lẽ cô đã rành quá rồi. Anh Tuấn của cô cũng từng như vậy. Và với việc cô là bạn gái của anh thì chuyện nghe tụi con gái kia hò hét cũng trở thành thói quen rồi. Cô không quan tâm. Đó là châm ngôn sống của cô.
Bóng ba người con trai càng ngày càng gần đến bàn cô, nói không quan tâm cũng không được nữa, bởi lẽ ba tên đó đang nhìn cô như sinh vật lạ. Cô ngước mặt lên nhìn, rồi lại lia mắt sang mấy người bên cạnh, tại sao lại nhìn cô với ánh mắt như thế.
Chương trước | Chương sau