Khing bỉ...kinh tởm..và tội nghiệp thế là sao, cô làm gì nên tội à.
Nheo mắt nhìn 3 tên đó, vận dụng cái IQ cao của mình. Bộ não cô bắt đầu hoạt động, theo như cô được trải qua những chuyện trước đây thì cô chắc chắn một điều rằng cô đã gây tội gì rất nặng với ba người này...Suy nghĩ suy nghĩ. Cô nhớ đến ánh mắt mọi người nhìn cô như muốn nói thứ gì đó khi cô vừa mới đặt mông xuống bàn này. Vậy...đừng nói bàn này là của ba người họ chứ. Chắc là vậy rồi, cô đánh thầm trong lòng, ngốc thế không biết.
"Lại là cô à, biết bàn này của ai không mà tự nhiên thế"
Một tên trong ba người đó lên tiếng hỏi cô. Cô nhíu mày, nhìn kĩ khuôn mặt vừa mới cất tiếng nói đó, không hề quen. Với lại cô mới chuyển tới, cô và hắn không quen. Câu đầu tiên hắn phải nói là "Cô là ai, sao lại ngồi bàn này" hay đại loại là những câu tương tự nghĩa như thế chứ. Sao hắn lại hỏi "Lại là cô à". Câu này như nói lên cô và hắn đã gặp nhau trước vậy. Cô khó hiểu.
"Quen nhau à"
Phòng ăn đang nín thở xem cuộc trò chuyện giữa 3người con trai và một người con gái. Sau khi nghe được 3 chữ cô nói thì cả phòng căng thẳng hồi hộp hơn cũng nãy rất nhiều. Họ sợ cô sẽ bị như những người trước. Nặng thì bị đuổi học, nhẹ thì hành hạ không thương tiếc.
"Nực cười, cô là người hôm qua là tôi ngã, giờ lại chiếm bàn của tôi, đó có gọi là quen không nhỉ"-Hắn nhếch mép khinh bỉ nhìn cô.
Hai chàng trai bên cạnh chỉ nhìn cô, không nói gì. Họ cũng đang lo ột cô gái xinh đẹp trước mặt sẽ bị đuổi học hoặc bị hành hạ.
"Người không biết không có tội, xin lỗi"
Cô nói nhanh rồi lướt qua từng người trong cănteen để về lớp. Ai cũng nhìn nhau khó hiểu, vì cô đi nhanh đến mức tên nào đó gọi lại cũng không được. Hắn tức giận đập bàn. Một cô gái không sợ hắn, vậy mà dám bơ hắn một cách đẹp đẽ. Để rồi xem, muốn tiếp cận Thiên Tuấn này sẽ bị khổ như thế nào. Hắn nhếch mép khinh bỉ nhìn bóng cô khuất sau hành lan.
Cô mệt mỏi lên từng bật cầu thang, đầu óc cô quay vòng vòng, thật khó chịu, chắc bệnh lại tái phát rồi..
Cô muốn nghỉ ngơi..
Ấy thế mà lại có vật ngăn cản, một nhóm đứa con gái chặn đường cô, cô khó chịu nhìn nhỏ đầu đàn. Vụ gì nữa đây, người ở trường này thật kì lạ. Hết đám dưới kia rồi đám này. Tính đánh ghen à...
"Mày là Thiên Anh, ngừoi mà mới đặt chân vào ngôi trường này hai ngày mà đã được tên lên làm hot girl hả"
Cô nhếch mép khinh bỉ
"Vào thẳng vấn đề"
Cô nàng đầu đàn thoáng chau mày với cách nói của nó, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang một âm điệu lạnh như tuyết. Con người này phải đề phòng.
"Cho dù mày có là hot girl thì đừng có hòng tiếp cận Thiên tuấn, cả Đại Hùng và Minh Khải nữa, tao cảnh cáo mày trước rồi đấy, mày không yên với tao đâu, mày nên nhớ tao là Lâm Tuyết, tao mà thấy mày tiếp cận một trong ba thì liệu hồn với tao đấy, tại lần đầu nên tao cảnh cáo thôi, có lần sau thì sẽ không yên ổn như thế này đâu nhá"
Lâm Tuyết rít qua từng khẽ răng nói từng câu từng chữ thật rõ ràng. Nó nhếch môi khinh bỉ, lại là đánh ghen, nhàm quá rồi. Cô đưa đôi mắt tròn xoe của mình nhìn thẳng vào Lâm Tuyết, một cái tên giống đứa bạn thân-đồng thời là kẻ phải bội của cô khi xưa. Cô chỉ nhìn, lười biếng mở lời nói.
Thấy cô không trả lời, Lâm Tuyết cứ nghĩ cô sợ nên quay mặt đi, trước khi đi còn hếch vai cô một cái mạnh làm cô ngã nhào xuống đất. Không chuẩn bị trước nên cô ngã một cú đau đến tận xương. Đưa đôi mặt đầy lửa nhìn người vừa làm mình ra nông nổi này, nếu ở trường cũ cô chắn chắn Lâm Tuyết sẽ tàn tạ tả tơi gấp 10 lần cô bị, nhưng đây là trường mới. Cô phải nhịn.. Nhìn cái cách cười hả hê của người trước mặt, cô chỉ muốn xông vào làm ột trận, nhưng cô không thể.
Nhìn bóng những người đó khuất dần, cô mới từ từ gồng mình đứng dậy, tay chảy máu, chân lại trặc, đúng là xuôi xẻo.
"Có sao không"-Một giọng con trai trầm ấm vang lên bên tai khiến cô giật mình, ngước mắt nhìn lên xem ai. Cô nhìn người đó đúng 3s rồi tự mình nhấc chân về lớp.
Tên nào đó thoáng chau mày, thể loại gì đây, bơ một cách đẹp đẽ thế hả. Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua chút, sau đó khẽ kéo một nét cười.
Cô bước nhanh về lớp mặc cho ánh mắt của người ở sau đang hướng theo đầy thú vị.
Vừa đặt chân về chỗ, cô đã nghe tiếng hét chói tai của cô nàng bên cạnh. Cô nhăn mặt khổ sở, lại chuyện gì nữa đây??
"Trời ơi! Cậu bị sao thế, hết chân rồi tới tay, sao không bảo vệ bản thân gì hết vậy"
Nói xong Lam kéo tay cô xuống tận phòng y tế, lúc đó tim cô khẽ âm ấm. Lam là một người tốt, thật sự như thế. Nhưng cô chưa sẵn sàng mở lòng để đón một người bạn nào. Thật khó để quên quá khứ.
"Lần sau cẩn thẩn hơn nha Anh"
Sau khi băng bó xong cho cô, Lam nhỏ giọng nói. Nó rất cảm kích tấm lòng của Lam.
"Cảm ơn Lam, nhưng đừng tốt với tôi quá"
Nó nói xong bước ra khỏi phòng y tế. Nhỏ Lam hồn đang treo lơ lửng một nơi nao. Lần đầu tiên kể từ lúc quen biết cô, Lam nghe đúng một câu trọn vẹn của nó. Không câu gì...chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở. Vậy thì đúng chắc Thiên Anh có quá khứ buồn rồi. Lam thích con người cô. Và bằng mọi giá cô phải làm bạn với cô.
Chương trước | Chương sau