Mẹ thấy Tú rất đáng thương, bố mẹ cậu ấy cũng li dị nên mẹ đã yêu cầu cậu ấy có thể làm bạn nhưng không được phép gieo cho con chút tình cảm nào xa hơn.
- ....
- Mẹ xin lỗi. Tú đã giữ đúng lời hứa. Sau đó mẹ vẫn gặp Tú và nhắc nhở cậu ấy về việc giữ khoảng cách với con. Mẹ biết con rất thích Tú nhưng mẹ không thể chấp nhận được. Dù thế nào cậu ấy vẫn do người phụ nữ kia sinh ra.
- Con hiểu ạ.
- Ngày đó bố Tú làm công nhân rất nghèo nhưng mẹ nhận ra anh ta có khả năng làm kinh doanh, chẳng qua chưa có vốn, chưa gặp thời. Mẹ đã cấp cho anh ta một số vốn và giao cho mảng làm ăn của nhà mình bên Quảng Ninh. Mẹ cũng yêu cầu anh ta cho Tú đi du học. Đó cũng là ước mơ của Tú và mẹ nghĩ như vậy tốt cho cả hai đứa.
- ...
- Mẹ thực sự thấy có lỗi với con. Tú là chàng trai tốt. Có ý chí, có nghị lực nhưng mẹ không thể chấp nhận cậu ấy làm con rể mẹ. Mong con hiểu cho mẹ.
- Không sao đâu ạ, con lớn rồi mà, con hiểu ạ.
Tối đó, tôi lấy lí do hôm sau có lớp sớm để xuống Hải Phòng. Thực sự tôi quá sốc khi biết sự thật. Tôi không giận mẹ nhưng tôi cũng không thể dễ dàng chấp nhận việc đã bị dấu diếm bao năm qua. Mọi ký ức của bảy năm lần lượt hiện về trong đầu. Lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau, anh đã đối xử với tôi ấm áp như thế nào. Tôi đã hạnh phúc biết bao khi tôi là người duy nhất được nhận những tình cảm đó. Rồi bất ngờ vào những ngày hè năm lớp mười một anh bất chợt lạnh nhạt, anh thân thiết với cô gái khác và bảo rằng tôi chỉ là em gái. Tôi chấp nhận với cương vị em gái kết nghĩa nhưng không ngừng đeo bám anh. Anh không quan tâm cũng không xa lánh, anh đối xử với tôi đúng chừng mực, đúng cương vị của một người anh.
Chỉ có tôi là người duy nhất không biết sự thật. Tôi đã oán trách anh, thậm chỉ trước khi anh đi Mỹ tôi vẫn nổi cáu với anh. Tôi hận anh không coi tôi bằng mấy món đồ bỏ đi. Tôi thật ngu ngốc. Càng nghĩ tôi càng thấy giận bản thân, càng thương mẹ tôi và thương cả anh nữa. Lần duy nhất anh thừa nhận yêu tôi ở trên bức thư tạm biệt. Tôi thậm chí không tin và xé nát nó... Bảy năm qua anh đã sống khó khăn như thế nào? Mẹ tôi đã khổ tâm ra sao? Tất cả tôi đều không rõ...
Vào thời điểm đầu óc không tỉnh táo nhất tôi đã tạt vào một quán pub gần nhà, gọi một chai rượu và trút hết căm hờn vào nó. Càng uống kí ức càng hiện về rõ ràng. Tôi lại nhớ khi tôi tâm sự với anh về việc bố ngoại tình, rồi tôi không tin tưởng đàn ông ra sao, tôi muốn xé xác người phụ nữ kia thế nào. Đó là mẹ anh, chắc anh đã đau lòng lắm khi nghe tôi nói vậy. Anh từng bảo tôi cuộc sống của anh rất bế tắc và mệt mỏi nhưng tôi gạt đi, tôi bảo anh: bố mẹ không hợp li dị là bình thường. Tôi nào hay biết đằng sau sự li dị ấy là cả tuổi thơ anh thiếu mẹ. Là nỗi tủi nhục của một đứa con có mẹ đi cướp chồng người khác. Tôi đã nghĩ anh cũng như tôi, có chút nỗi đau con con trong lòng... tôi đã không biết gì cả.
Một ly rượu đầy, thêm một ly nữa, rồi thêm nhiều ly nữa...tôi đã lịm đi...
Việc đầu tiên tôi tỉnh dậy cảm nhận cơn đau tới nổ đầu, khi mắt đã từ từ thích nghi với ánh sáng tôi nhận ra tôi đang nằm trên chiếc giường của tôi, trong căn phòng của tôi. Trước khi tôi kịp tự hào rằng: say vẫn về được tới nhà thì Hoàn bước vào. Nhìn thấy cậu ta tôi tỉnh hẳn, bật phắt dậy ngơ ngác:
- Sao cậu ở đây?
- Có người say rượu rủ em đến uống cùng.
- ...
- Chị uống nước đi rồi mau đi thắp hương cảm ơn các cụ là em đã đưa chị về nhà an toàn.
- Tôi không nhớ gì cả.
- Vậy chị cũng không nhớ hôm qua em đã hôn chị chứ?
- Cái gì?
Tôi lôi gối ra chuẩn bị quăng, Hoàn nhanh tay cản lại.
- Em đùa thôi, chị uống nước đi. Em sẽ hôn khi chị tỉnh.
- ...
Hoàn đã ở bên tôi cả ngày hôm đó, cậu ta không hỏi, tôi cũng không nói nhưng tôi cảm thấy dễ chịu khi có người ở bên. Trong lúc cậu ta đang ôm đàn nghêu ngao tôi viết mail cho anh. Tôi đắn đo viết rồi xóa, viết rồi xóa hàng chục lần cuối cùng gửi đi vẻn vẹn vài chữ: "Em đã biết tất cả. Cảm ơn anh vì đã yêu em!"
...
III. Rắc rối lớn!
Còn vài ngày nữa là tới buổi kỷ niệm, những hoạt động ngày một nhiều trong khi vẫn phải đảm bảo tiến độ giảng dạy làm tôi mệt nhoài. Cả ngày ở trường, tối muộn về nhà nhưng tôi vẫn duy trì tin nhắn quen thuộc: "Chúc ngủ ngon." để gửi cho Hoàn. Hoàn cũng tiếp tục phản hồi tin nhắn của tôi ngay tức khắc, khi thì dặn cái này, lúc nhắn nhủ cái kia nhưng tất cả tin nhắn đều kết thúc bởi "EYC". Tôi không biết và cũng không tò mò ý nghĩa của từ đó. Có khi đó chỉ là một dạng chữ ký ở cuối tin nhắn.
Đêm trước ngày kỉ niệm, tất cả sinh viên và giáo viên toàn trường quây quần bên đống lửa giữa sân trường để nghe thầy Hiệu trưởng kể về lịch sử thành lập trường cũng như quãng thời gian 59 năm qua. Một không gian ấm áp và mang tính lịch sử làm tất cả mọi người sát lại gần nhau. Bất chợt tôi cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó. Bình thường Hoàn hay quanh quẩn bên cạnh không hát thì lại càu nhàu như ông cụ non nhưng cả tối nay chưa thấy cậu ta. Đầu giờ chiều cậu ta còn dúi vào tay tôi cái kẹo mút rồi lại chạy đi điều chỉnh loa đài từ đó mất hút hẳn.
Mười giờ tối, tới chương trình văn nghệ tự do cho sinh viên, ca khúc theo yêu cầu: "Thay lời muốn nói". Đây là ý tưởng được đề ra nhằm mục đích cho các bạn sinh viên gửi lời muốn nói đến thầy cô, bạn bè hay những người yêu thương.
MC vừa dứt lời Hoàn ôm đàn xuất hiện trên sân khấu, cả đám đông hò hét náo nhiệt:
"Người yêu hỡi có biết tim anh xuyến xao bồi hồi
Vì em rực rỡ nhất giữa lung linh sắc hương đất trời
Dù cho ngày tháng phôi pha dẫu hoa có phai nhạt mầu
Thì em với anh mãi là tình yêu
Khi lần đâu gặp em.thời gian bỗng như ngừng lại
Khi lần đầu nhìn em, mùa xuân như đong đầy trong mắt
Xóa đi đêm dài,quạnh hưu lạnh lùng
Cuốn trôi ưu phiền mùa đông...
Thắp lên khung trời.