Teya Salat
Câu chuyện của bốn năm

Câu chuyện của bốn năm

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Câu chuyện của bốn năm

↓↓


Sáu giờ tối, ngay khi tan tiết học cuối tôi lao ngay tới phòng tập văn nghệ. Buổi trưa được nghỉ có ba mươi phút nên tôi bỏ bữa và sau tám tiết trên lớp là đói lả người. Tôi lờ đờ bước vào trong, đập ngay vào mắt là cảnh Hoàn đang được vây quanh bởi hàng chục em sinh viên trẻ đẹp. Chả trách cậu ta bảo tuyển chọn nhanh vậy. Có lẽ các em ấy tới tập thì ít mà tới ngắm cậu ta thì nhiều. Hình như hôm nay tôi mới nhận ra cậu ta cũng đẹp, cũng cao, dáng cũng chuẩn. Cộng thêm giọng hát hay và kết quả học tập không tệ. Tôi cũng loáng thoáng nghe đồng nghiệp kể rằng gia đình cậu ta khá giả. Vậy là thừa tiêu chuẩn để các em mê mệt.

- A, chị tới rồi!

Hoàn chen ra khỏi các em xinh đẹp chạy tới chỗ tôi.

- Giới thiệu với các em đây là cô Dương phụ trách đội văn nghệ của chúng ta.

Kết thúc màn giới thiệu ngắn gọn và trao đổi bài hát, tôi bàn giao chìa khóa cho thủ quỹ của đội rồi vỗi vã ra về.

- Chị ơi.

Tôi nghe thấy có tiếng ai đó gọi và đuổi theo tôi.

- Gì nữa?

- Chị mệt à?

- Không.

- Nhìn mặt chị tái mét.

- Không sao.

- Kẹo này.

Hoàn đặt vào tay tôi một thanh socola rồi quay lưng đi, được vài bước chân cậu ta lại quay lại.

- Nhớ chúc em ngủ ngon!

- .....

Mười một giờ, tôi tiếp tục nâng lên đặt xuống nhưng cuối cùng đã gửi một tin nhắn y xì hôm trước:

"Chúc ngủ ngon".

"Sáng mai sáu giờ hai mươi phút em sẽ có mặt. Chị ngủ ngon nhé! EYC!"

Tin nhắn của Hoàn tới sau vài giây, như thể cậu ta đã soạn sẵn tin nhắn và chỉ việc ấn gửi ngay sau tin nhắn của tôi. Dù gì bây giờ tôi có thể yên tâm ngủ ngon.

Câu chuyện của bốn nămTải về

II. Sự thật được che giấu.

Những ngày sau, lịch trình của tôi lặp đi lặp lại: sáu giờ hai mươi phút ăn sáng trong im lặng cùng Hoàn, đi dạy, ghé qua đội văn nghệ, mười một giờ đêm chúc Hoàn ngủ ngon. Trong mười bốn ngày liên tiếp không thay đổi cho tới hôm đó là kỉ niệm bốn mươi năm ngày cưới của bố mẹ. Từ sáng sớm tôi đã bắt xe về nhà ăn cơm đoàn viên. Cả gia đình tôi có bốn người, tôi là con cả. Bố mẹ tôi kết hôn mười bốn năm mới sinh ra tôi, mẹ tôi hay nói vui rằng cả cuộc đời mẹ thất bại nhất là sinh ra đứa con gái như tôi. Mãi mới chịu ra đời mà lại không được thừa hưởng chút gen tốt nào của mẹ. Tôi không thích kinh doanh, cũng không giỏi trong đối nhân xử thế. Tôi chỉ thích đọc và sống chìm đắm trong mấy câu chuyện ngôn tình, xa rời hiện thực.

Buổi trưa, hai mẹ con dọn dẹp xong bát đũa tôi lại nhổ tóc cho mẹ. Dù đã ngoài sáu mươi nhưng mẹ ít tóc trắng nên không nhuộm và luôn chờ tôi về nhổ.

- Hồi bằng tuổi con mẹ đã làm dâu được bảy năm.

- Ôi, thời mẹ khác thời của con mà.

- Con gái có thì, cũng hai mươi bảy rồi.

- Nhưng phải có ai con mới cưới được chứ.

- Đi làm ít thôi, lo hẹn hò đi. Nhà mình đâu có nghèo tới mức con phải lao đi làm đâu.

Quả thực nhà tôi không nghèo nếu không nói là khá giàu. Ngày bố mẹ tôi cưới nhau chỉ có hai bàn tay trắng nhưng nhờ tài xoay sở làm ăn của mẹ, dù bố có đi làm xa thì ở nhà mẹ vẫn một mình làm kinh tế, xây nhà, tậu trâu. Mẹ bảo hồi chưa có tôi và em, mẹ làm kinh tế để đỡ buồn. Sinh con rồi lại làm kinh tế để nuôi con. Tới tận khi tôi đòi về Hải Phòng làm mẹ vẫn bày tỏ nguyện vọng tôi chỉ cần làm gần nhà, lương thấp cũng được, thiếu đâu mẹ sẽ nuôi nhưng vì tôi yêu nghề cầm phấn từ bé nên mẹ đã nhượng bộ.

- Tú đi Mỹ rồi hả con?

- Vâng, đi rồi ạ. Nhưng sao mẹ biết?

- Mẹ nghĩ tới lúc cần kể với con vài chuyện. Mẹ hi vọng con sẽ không giận mẹ.

- Có chuyện gì thế ạ?

- Con còn nhớ năm con học lớp tám có lần con bỏ nhà đi và bị tai nạn ở đầu chứ?

Mẹ nhắc tới vụ tai nạn năm lớp tám làm tai tôi ù đi, những kí ức kinh hãi năm đó lại hiện về. Tết năm đó là lần đầu tiên nhà tôi ăn Tết đầy đủ. Bố tôi chuyển công tác về gần nhà. Chị em tôi rất háo hức nhưng mẹ lại hay buồn. Vài lần còn thấy mẹ lén khóc nhưng tôi vô tư tin lời mẹ bảo mẹ mệt nên khóc tí thôi.

Sáng mồng hai Tết có đoàn khách đến nhà chơi, có một cô ăn mặc diện dàng lì xì cho hai chị em tôi mỗi đứa 50.000 rồi còn quan tâm hỏi han chị em tôi từng chút một. Tôi vẫn nhớ rõ cô ta xoa đầu em tôi bảo rằng: chờ bố con bỏ mẹ con rồi cô sẽ về làm mẹ của hai đứa. Hai chị em vùng chạy khỏi vòng tay cô ta  chạy đi mách mẹ. Bố mẹ cãi nhau to, rồi bố còn tát mẹ. Là bố tôi ngoại tình, cô ta xúi bẩy bố li dị mẹ, cô ta bảo mẹ tôi xấu, không xứng với bố tôi, cô ta hứa hẹn sẽ đối xử tốt với hai chị em tôi.

Khi đó tôi đã mười ba tuổi, tuy còn rất dại nhưng tôi cũng phân biệt được ai đúng ai sai. Tôi rất hận bố tôi và đã cãi nhau với bố, tôi đã bỏ nhà đi trong một đêm mưa nhưng không may bị xe tông. Đầu tôi bị chấn thương nặng phải nằm viện ba tháng mới tỉnh. Khi tỉnh dậy tôi chỉ biết bố mẹ đã làm lành và quay lại với nhau, bố tôi đã xin lỗi ba mẹ con. Dù trong thâm tâm tôi chưa bao giờ quên nhưng mẹ tôi đã dặn dò không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Tôi cũng đã chôn vùi và ngỡ là sẽ không bao giờ nhắc lại nhưng tại sao chính mẹ tôi lại là người gợi lại ký ức ấy?

- Người phụ nữ đó là mẹ ruột của Tú.

- Là mẹ...

Câu nói của tôi bị khựng lại, có cái gì đó nghẹn đắng trong cổ họng. Người phụ nữ tôi căm ghét và nguyền rủa là mẹ của Tú sao? Là mẹ của người tôi đã yêu suốt bảy năm sao? Nhưng tại sao mẹ lại biết? Mẹ đã biết từ bao giờ? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi mà không thể thốt thành lời.

- Năm con thi vào lớp mười, đi họp phụ huynh mẹ gặp lại cô ta. Mẹ tìm hiểu thì biết cô ta có cậu con trai bằng tuổi con tên là Tú. Nhưng sau đó mẹ không bao giờ gặp lại. Mẹ cũng không quan tâm nhưng tới năm con học lớp mười một mẹ thấy các thầy cô nhắc con đang thân với một bạn Tú nào đó. Sau đó mẹ biết lớp con chỉ có một bạn Tú và mẹ đã hẹn gặp cậu ấy.

- Mẹ gặp anh ấy sao?

- Ừ, mẹ đã gặp vài lần. Cả trước khi đi Mỹ bố con Tú cũng tới gặp mẹ.

- Tại sao ạ?

- Mẹ xin lỗi. Mẹ không cấm cản con chơi với Tú nhưng khi biết hai đứa có tình cảm với nhau thì mẹ không thể chấp nhận. Mẹ Tú chính là người suýt phá vỡ gia đình ta.

- Mẹ đã làm gì ạ?

- Hè lớp mười một là lần đầu tiên mẹ gặp Tú. Tú vốn quá rõ mẹ cậu ấy là người như thế nào. Cô ta không chỉ lừa bố con mà còn có hàng tá đàn ông khác. Tú khá bất ngờ khi biết bố con cũng là nạn nhân nhưng...

- Nhưng sao ạ?

- Tú thích con.... Lúc ấy mới là thích thôi. Mẹ yêu cầu Tú tránh xa con nhưng cậu ấy đã cầu xin mẹ cho phép được chơi với con như một người bạn cùng lớp.
Điệp khúc trên tóc em

Điệp khúc trên tóc em

"Nơi ấy từng in dấu chân,Có mấy lần trên phố quen, em đến và mang phút giây diệu kì,

23-06-2016
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
When you're gone

When you're gone

Chợt thấy trong lòng chẳng còn buồn, có chăng chỉ là một chút những cảm xúc mang tên

22-06-2016
Chờ đợi để yêu

Chờ đợi để yêu

Cuộc đời quả thật khó đoán. Một anh chàng từng làm "cấp trên" của tôi trong quán ăn

23-06-2016
Tự sát

Tự sát

Máu, phun từng dòng đỏ lòm ra từ cổ tay, đau rát, cái cảm giác đau và sợ hãi dâng

23-06-2016
 Chồng à, em yêu anh!!!

Chồng à, em yêu anh!!!

Quán cafe quen thuộc của vợ chồng tôi, khung cảnh quán bình thường, cũng không phải vì

23-06-2016
Biển gọi tên anh

Biển gọi tên anh

Cậu mong rằng một ngày nào đó, biển sẽ gọi tên cậu, và rồi trái tim cậu lại

22-06-2016
Ngày cuối năm...

Ngày cuối năm...

Một đời người có bao nhiêu lần cuối năm? Con số thất thường, mơ hồ không ai trả

23-06-2016
Ký sự ngày mưa

Ký sự ngày mưa

Tình cờ trong một lần về nhà ôn thi, tôi có được nghe một câu chuyện về một

22-06-2016
Và nắng sẽ lên

Và nắng sẽ lên

... Mùa mưa cuối cùng cũng tới - lại một mùa mưa không anh. Mùa mưa với em không còn

23-06-2016
Thằng bạn vàng

Thằng bạn vàng

"Dậy đi nhóc, dậy đi, chưa dậy hả? Con gái gì mà ngủ nướng vậy? Ế chồng cho mà

23-06-2016
Người lạ từng quen

Người lạ từng quen

Tôi thường ít khi muốn đi xa. Đơn giản vì sau mỗi chuyến đi lại cảm thấy mình mắc

22-06-2016
Nụ hôn thoáng qua

Nụ hôn thoáng qua

Lâm Hạ Vy đang trong chuyến dã ngoại cùng với lớp đại học. Năm nay cô đã là sinh

23-06-2016