Chẳng phải tôi đang tránh cậu ta sao. Càng tránh càng phải gặp. Là hữu duyên hay là oan gia ngõ hẹp? Nhưng dù muốn hay không đã là công việc được sếp tin tưởng giao phó tôi nhất định phải hoàn thành. Hơn nữa là kỷ niệm 60 năm thành lập trường không thể để khoa mình mất mặt nên ngay tối đó tôi đã hẹn gặp Hoàn để bàn kế hoạch tuyển chọn nhân tài mới.
- Hôm qua mới gặp chị đã nhớ em rồi sao?
- ....
- Em cũng nhớ chị!
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta thật muốn xé nhỏ cậu ta cho bõ tức.
- Tôi cần bàn về đội văn nghệ.
- Chuyện đó chị không cần lo, em đã có sự chuẩn bị.
- Vậy thì tốt. Mong cậu hết sức giúp đỡ.
- Cũng cần xem xét thái độ của chị nữa.
- Ý gì?
- Chị đối xử tốt với em chút em mới vui vẻ và nhiệt tình hết sức được.
- Tốt như thế nào?
- Hàng ngày ăn sáng cùng em và tối tối chúc em ngủ ngon.
- Cậu đùa à?
- Nếu không như vậy chị hãy tự mình làm hết mọi việc. Em có lí do bận học.
- Tôi sẽ báo cáo trưởng khoa.
- Trưởng khoa sẽ không ép sinh viên tham gia nếu sinh viên báo rằng quá bận học.
- ....
- Chị im lặng coi như hợp đồng được kí kết. Đây là kế hoạch em soạn thảo, chị xem và đóng góp ý kiến. Tài năng mới em đã các bạn trong hội đã tuyển chọn, từ mai bắt đầu tập. Chúng ta có hai mươi ngày trước ngày sơ tuyển. Chị hãy đối xử tốt với em từ hôm nay!
Mười giờ tối, tôi vẫn đang cặm cụi nghiên cứu mấy mô hình phân tích chứng khoán thì tiếng chuông bài hát Roly poly vang lên:
- Gì?
- Chúc em ngủ ngon đi.
- Ngủ ngon.
- Không phải như vậy.
- Sao nữa?
- Chúc bằng tin nhắn. Không chúc em không cho chị ngủ.
Tôi ném điện thoại lên giường và tiếp tục công việc. Gì mà chúc ngủ ngon bằng tin nhắn. Tôi còn không nhớ nổi lần cuối cùng tôi soạn một tin nhắn chúc ngủ ngon là khi nào. Đã từ lâu, lâu lắm rồi, mọi cuộc nói chuyện chỉ đơn giản kết thúc bằng G9. Không phải những tin nhắn sướt mướt hay ngọt ngào, chỉ là G9 mà thôi.
Ba mươi phút sau, điện thoại tiếp tục đổ chuông. Tôi phớt lờ coi như không nghe thấy.
Mười phút sau tiếp tục tiếng nhạc quen thuộc. Tôi tắt máy, tự nhủ đi ngủ sớm cho ngày mai.
Ding dong...ding dong.
Gần mười một giờ vẫn có người gọi cửa. Tôi nhăn nhó đi xuống nhà dự định bất kể là ai cũng sẽ bị tôi mắng cho một trận.
- Sao chị tắt điện thoại?
Ngay khi tôi mở cửa và chưa kịp cất lời Hoàn đã cau có.
- Liên quan gì tới cậu?
- Chị chưa chúc em ngủ ngon.
- Tôi không rảnh.
- Em sẽ bấm chuông tới khi chị chúc.
- Tôi sẽ báo công an.
- Em sẽ bỏ đội văn nghệ.
- Đồ trẻ con.
- Em đúng là trẻ con mà.
- ....
- Bánh kem này.
- ?
- Em mang bánh kem cho chị. Hôm nay sinh nhật em gái em.
- Tôi không ăn đâu.
- Chị thích đồ ngọt mà. Bánh rất ngon đấy.
- Không ăn.
- Cầm đi em còn về. Đừng quên chúc em ngủ ngon.
Hoàn dúi túi bánh vào tay tôi rồi lên xe lao vút đi. Nếu tôi thực sự ghét cậu ta chắc chắn tôi đã cư xử khác nhưng tôi đang nghi ngờ chính bản thân mình. Là tôi đang cho cậu ta cơ hội bắt nạt mình? Là tôi đang nhân nhượng?
Mười hai giờ đêm tôi cầm lên đặt xuống điện thoại. Liệu cậu ta đã về nhà chưa? Dạo trước tôi có nghe mọi người kể Hoàn hay đi diễn muộn mà đường nhiều xe container nên bị tai nạn. Hôm nay cậu ta đi nhanh như vậy liệu có về nhà an toàn? Tôi có nên gọi điện hỏi thăm hay là nhắn tin?
"Đã về nhà chưa?"
Tin nhắn đi mười phút mà vẫn chưa có hồi âm. Thêm mười phút nữa trôi qua tôi quyết định gửi thêm một tin nhắn nữa rồi sẽ đi ngủ:
"Chúc ngủ ngon."
Chưa đầy vài giây sau có tin nhắn trả lời:
"Em chờ mãi! Chúc chị ngủ ngon. Hãy mơ về em nhé! EYC"
Tôi đã đi ngủ với tâm trạng hậm hực rằng đã uổng công lo lắng. Cậu ta chẳng làm sao cả, cậu ta chỉ ép tôi phải nhắn tin thôi.
Sáu giờ hai mươi phút sáng. Chuông cửa reo. Hoàn xuất hiện ở cửa hai tay giơ hai túi đồ.
- Ăn sáng cùng em.
- Muộn làm rồi.
- Bảy giờ mới vào lớp. Từ nhà chị tới trường năm phút thôi.
- Tôi không quen ăn sáng.
- Không quen thì bây giờ em tập cho chị quen.
Vừa nói Hoàn đẩy cổng bước vào nhà, đi thẳng vào bếp lấy bát đĩa tự nhiên như thể nhà tôi là nhà cậu ta.
- Em mua xôi ở quán chị thích ăn đấy, cả sữa nữa.
- Tôi thích quán nào cậu biết được chắc?
- Mọi thứ về chị em đều biết.
- Giỏi vậy sao?
- Ăn xôi Khúc ở quán Nguyễn Bình, xôi xéo ở chợ Đôn hay ăn bánh kem khi buồn chẳng hạn....
Tới nước này thì tôi chịu cậu ta thật. Quả nhiên sở thích của tôi đã bị bán đứng. Là một ai đó trong số vài cô nàng sinh viên tôi quen ở thành phố này.
Suốt cả bữa sáng cả tôi và Hoàn chỉ tập trung ăn uống, không ai nói gì. Chốc chốc Hoàn nhìn tôi mỉm cười, tỏ ý rất hài lòng. Sau bữa sáng tôi vội vã tới trường chuẩn bị cho một ngày bận rộn.