Snack's 1967
Nhà chàng ở cạnh nhà tôi

Nhà chàng ở cạnh nhà tôi

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Nhà chàng ở cạnh nhà tôi

↓↓


"Tôi nói Jodie không đáng sợ gì đâu mà".

"Chỉ là với anh thôi".

Cuối cùng thì chúng tôi cũng cùng nhau đi dạo, cuộc nói chuyện giữa những đối chọi cũng bắt đầu cởi mở hơn, khi tôi biết tên của gã hàng xóm là Ánh Dương, một cái tên hệt như chính vẻ ban đầu gã cho người khác thấy qua vẻ bề ngoài của mình. thoạt đầu nhìn thấy gã là người khá tuần tú với dáng đi lịch thiệp, khuôn mặt không thuộc hàng đẹp nhưng có những nét cá tính ưa nhìn, đôi mắt sáng và cái miệng hoạt ngôn, nhìn tổng thể gã là người trầm tính với hình ảnh thân thiết giữa người và động vật, một sự sắp đặt như sinh ra đã dành cho nhau vậy.

Nhà chàng ở cạnh nhà tôiTải về

Những ngày tiếp theo cuộc nói chuyện của người trên cao với người dưới thấp diễn ra như một cuộc trò chuyện tốn hơi nhất tôi từng tham gia, con chó vẫn luôn mang bộ mặt hình sự với đôi mắt lim dim đặc trưng và banh cái miệng rộng ra để nghe ngóng. Vẻ như nó không còn ghét tôi nữa nhưng cũng chẳng hẳn là yêu thích. Giống như một bà quản gia khó tính nó ở bên cạnh chủ với vẻ nghiêm trang xét nét. Trong khi đó, bố và mẹ tôi nhìn nhau rồi thì cũng mặc kệ, họ thường giả vờ không bận tâm xem tôi giao thiệp với ai nhưng kì thực trong lòng cũng không khỏi thắc mắc. Cũng biết rõ tính cách thất thường mưa nắng của tôi và âm thầm trông chờ tôi sẽ phát triển một mối quan hệ nào đó rồi thì tiến tới hôn nhân, bớt sống là một đứa con gái tự do với những chuyến hành trình dài ngày không chủ đích.

Tôi và Ánh Dương có một cái nhìn cuộc sống khác nhau, anh ta thực tế còn tôi lại hơi bay lượn. anh ta là mọt bác sĩ thú y còn tôi là một giáo viên nghệ thuật nhưng lại có thể mặc nhiên mà nói về các chủ đề với sự thú vị ngoài sức tưởng tượng. và câu chuyện mỗi buổi chiều tà của chúng tôi đơn thuần chỉ về chủ đề cái nhà cổ bao đời và những nề nếp cũ đi kèm trong suy nghĩ của người dân nơi đây, mà tôi là hậu duệ thừa hưởng nó. Ánh Dương từng hỏi tôi cái gì khiến tôi ngang tàn bướng bỉnh như thế, thi thoảng lại chửi thề như một kẻ đầu đường xó chợ. Trong khi tôi xuất thân là con nhà nho giáo, thuần phong mĩ tục có thừa lại là một cô gái, một giáo viên nghệ thuật. Tôi không cười, vẻ mặt tôi lặng thinh vờ suy nghĩ kì thực tôi không biết phải trả lời sao. Trước đây mỗi ngày nghe bố tôi than vãn vì sao tôi không là đàn ông cho bố được nhờ, lòng tôi không khỏi trầm buồn. Đã có thời tôi ước mình có thể là đàn ông để cuộc sống gia đình được yên ấm, để không phải nghe những tiếng gắt gỏng đập phá, tôi bắt đầu học cách sống như vậy và tính cách của tôi cũng hình thành từ những ý nghĩ gai góc mình tự tạo dựng.

***

Sang tháng 12 trời vẫn có những ngày ấm nắng, tôi chợt có ý nghĩ không muốn quay lại cuộc sống trước kia cứ bình thản mà hưởng thụ cuộc sống yên ả của vùng quê hiền hòa này xem chừng cũng không quá tệ. Thi thoảng có thể cầm cọ vẽ vài bức tranh hay dạo chơi cùng Ánh Dương trên những con dốc mỗi chiều tà, khi anh ta xong việc ở bệnh viện thú y của riêng mình ở trong thành phố.

"Dạo này không thấy cô cằn nhằn vì tiếng chó sủa" bố tôi đi đâu về thấy tôi khoan thai trên xích đu ở góc sân, không đoái hoài gì với tiếng chó ầm ĩ nhà bên như hồi đầu nên đâm ra thắc mắc ghê lắm.

"Con đã kịp làm quen với con chó đó".

"Cô có bao giờ yêu thích động vật đâu, từ nhỏ đã thờ ơ với súc vật".

Đúng vậy tôi vốn chẳng bao giờ có cảm tình với bất kì con vật nào dù nhà nuôi một đàn mèo lông trắng giống Ba Tư đẹp đến nỗi ai cũng thích thú ôm ấp mỗi khi thấy chúng, riêng tôi thì thản nhiên như không. Đôi khi chúng cố tình dụi mình vào chân tôi là tôi đá văng không thương tiếc, mỗi lần thế bố tôi lại suýt xoa gọi tôi là đứa máu lạnh. Giờ thấy tôi không hẳn là thân thiết với Jodie nhưng cũng không kì thị nó nữa nên bố tôi không tin nổi điều gì khiến con gái mình thay đổi như thế.

"Nhà đó có một lão già khó tính, tính tình chẳng khác gì con chó cả".

"Con không biết nhà đó còn có một ông lão nữa đấy?" tôi bật dậy khỏi ghế ngồi không phải vì quá ngạc mà tự nhiên phát hiện ra vài cái lông mèo dính trên quần áo.

"Tôi tự hỏi nếu cô là con dâu của ông ta thì điều gì sẽ xảy đến?".

"Bố nói gì chứ? Con sao lại là con dâu của ông ta được?" tôi vẫn cặm cụi nhặt lông mèo.

"Không phải cô đang thân thiết với con trai lão ấy còn gì?"

Có đôi lần tôi với Ánh Dương đi dạo buổi sáng và cũng có đôi lần nói chuyện phiếm ở sân vậy mà bố tôi nghĩ xa xôi tôi đã phải lòng anh ta.

"Anh ta và con có sự đối lập về tư tưởng. Anh ta theo chủ nghĩa hoàn mĩ còn con theo chủ nghĩa tự do, bố nghĩ điều gì có thể căn cứ là chúng con sẽ tiến xa hơn." Bố tôi có vẻ thắc mắc vài giây trước khi lại bắt đầu điệp khúc cằn nhằn.

"Lại là tư tưởng, cô vứt quách cái tư tưởng ấy ngay đi, con gái dòng họ này trước kia cũng không cần học rộng, duy chỉ có cô được nuông chiều cho đi học cao du nhập toàn những tư tưởng lập dị không đâu, đã đến lúc tạo cho mình một dòng họ riêng như thế mới thấy đời mình có ý nghĩa"

Bố tôi chưa bao giờ đề cập hôn nhân với tôi, thế nhưng toàn đem những thứ cao siêu như dòng họ này nọ, hay đại loại người thừa kế phải tuân theo các luật lệ của dòng họ, đặt lợi ích của dòng họ ra để nói chuyện, tôi biết ông chờ đợi tôi sẽ lấy chồng giống như mọi đứa con gái khác chỉ là tôi còn không biết mình có phần trăm nào hứng tú hay không. Đặc biệt khi tôi rới vào lưới tình của một người đàn ông không thể mang lại cho tôi một phần của hôn nhân , đã lấy đi trong tôi một phần niềm tin rằng mình có thể biết thế nào là tình yêu .vậy thì những thứ phù phiếm đó có thể đem lại cho tôi hy vọng được chăng. tôi từng nói với sinh viên của mình rằng thứ mà các bạn đang thấy là những thứ rất xấu xí nhưng cái mà mà bạn đang tưởng tượng ra lại rất tốt đẹp. điều đó cho thấy con người ta đang lý tưởng hóa mọi vật. còn những người làm nghệ thuật như chúng ta thì sao đôi khi những lập dị lại tạo ra những tác phẩm nghệ thuật những đổ nát lại có thể đem đến nhiều cảm xúc hơn mọi cái hoàn mĩ.

Kì nghỉ của tôi qua rất nhanh, mới đó trường tôi đang cộng tác gọi tôi về hoàn thành nốt môn cuối cho sinh viên. Cũng đã vào mùa đông như thế này năm ngoái tôi còn ngồi uống cà phê với họ thâu đêm để chuẩn bị cho việc làm tác phẩm tốt nghiệp, cho tới tận mùa hè chúng tôi mới hoàn thành công việc. thời gian tưởng dài mà lại rất ngắn mới đó mà tôi đã đi qua một mùa hè rực lửa và lại tiếp tục cùng một lứa kế tiếp say xưa với điêu khắc.

Nghĩ sẽ lâu lắm mới về lại nên tôi lên dốc hướng thẳng lên đồi, đá đôi giầy lên những vạt cỏ mềm đẫm sương đêm cho nó bớt đẹp đi mà có chút không đành, nó cứ đẹp như vậy thì khiến tôi không lỡ xa nơi này hơn. Tôi khoác chiếc áo bông xù xì và đặt trên bậu cửa nhà Pitbull một mảnh gốm tôi từng làm với sinh viên khi đi dã ngoại, nó có hình một khúc xương, chẳng hiểu sao tôi luôn đeo nó ở túi xách rồi nghĩ nó hợp với Jodie. Tôi từng nghĩ mình sẽ có những ngày tháng gặm nhấm nỗi cô đơn tuyệt vọng của mình ở nơi này thế mà tôi ở một phương diện nào đó tìm thấy vẻ vốn có của mình nhờ những người bạn mới, nơi này đã từng có những giờ phút vui vẻ của tôi, một hoài niệm tốt đẹp trong lúc cuộc sống và tâm trạng tôi chới với. Trong chuyến xe trở lại thành phố, tôi ngắm mùa đông ảm đạm bên ngoài khung cửa nghĩ vẩn vơ mãi tới khi phát hiện một chiếc w màu vàng chạy song song với chiếc xe khách tôi đang ngồi và Jodie giống như là đang cười với ánh mắt lim dim nhìn tôi qua ghế sau. Tôi vẫy tay tạm biệt chiếc xe vẫn chạy theo mãi cho tới hết con đường tỉnh lộ mới rẽ đi hướng khác.

Tôi vẫn đến trường ngày hai buổi, đầu tóc và quần áo lấm lem đất lặn, vẫn gặp người đó thường xuyên đến độ cảm xúc đan xen lẫn lộn rất khó chịu, đôi khi tôi muốn chạy đến nắm lấy bàn tay anh rồi lại thấy mình giống một đứa cứ trẻ hồn nhiên đòi hỏi ở anh sự che trở là điều không bao giờ được phép nên lại thôi. Anh vẫn đi qua tôi đôi mắt trìu mến thân thương của một người thầy đáng kính, chỉ có tôi và thứ tình cảm không nên tồn tại này cứ đã đi quá xa và tôi có cảm giác mình là một người xấu xa đến cùng cực. Ánh Dương từng nói sự gai góc bởi vẻ ngoài lãnh đạm của tôi giống như một kết giới giam hãm ý nghĩ của người khác khiến họ mãi ở vị trí muốn tìm hiểu xem tôi đang nghĩ điều gì, mà thật ra vẻ ngoài có phần phức tạp của tôi lại chỉ là vỏ bọc che đậy một tính cách cự kì đơn giản. Và chỉ có tôi là người chịu nhiều thương tổn khi cứ luôn che giấu cảm xúc bằng vẻ khó hiểu như thế nên chỉ khiến bản thân mình khổ sở hơn mà thôi. Vì vậy tôi bắt đầu suy nghĩ theo chiều hướng giống như mình tự giăng ra một thứ kết giới chỉ cần tôi thay đổi thái độ của mình thì kết giới đó cũng tự động mất đi. Vậy là tôi thản nhiên bước qua anh, đôi mắt vô định nụ cười nhàn nhạt và bắt đầu nghĩ về một thứ bình yên dịu dàng khác. Trái tim có thổn thức rồi cũng có lúc dịu lại chỉ cần thời gian khiến ta tập quen với điều đáng chán này và một ý nghĩ tích cực lóe lên sẽ khiến bạn làm được điều tưởng như không thể ấy.

Một ngày Ánh Dương đứng trước cửa phòng tôi, vì phải làm việc khuya nên tôi ngủ dậy muộn. Nghe tiếng gõ cữa nhưng phải mười phút sau mới rứt khỏi cái chăn ấm mà đi ra, cũng vì sự kiên trì của người bấm chuông mà tôi mới bực bội đến thế.

"Chuyện gì?" tôi hỏi giọng nói chứa đầy nộ khí nếu là nhân viên thu tiền thì hẳn đây là giữa tháng. Mắt tôi vẫn nhắm nghiền mặc kệ là ai đang ở trước mặt.

"Tính cô vẫn xấu như ngày nào" giọng Ánh Dương nhè nhẹ làm giác quan của tôi dần thức tỉnh.

"Sao biết nhà tôi?"

"Chuyện ấy thì có khó gì Ánh Dương thản nhiên đi vào trong mà chưa cần tới lời mời của tôi... Nhìn cô vẻ như phải làm việc thâu đêm vậy?"

"Ừ!" tôi trả lời cụt ngủn rồi vào trong bếp lấy một cái hộp đựng thức ăn trong tủ lạnh cho vào lò vi sóng lại rồi đi nấu cơm. Dù thế giới này có sụp xuống tôi vẫn phải ăn cơm đó là nguyên tắc bất di bất dịch của Vũ Trầm Hạ tôi.

"Có món thịt bò hầm rau củ công phu của tôi, anh ăn cơm nhé?"

"Tôi thấy cô vo nhiều gạo?"

"Đúng vậy, tôi nghĩ anh sẽ ăn" giọng tôi bình thản và chắc chắn với điều mình thốt ra đến độ khiến Ánh Dương có phần ngạc nhiên.

"Giờ này đã chín giờ rồi cô nương, tôi chắc mình không muốn ăn sáng hai lần" - đây là một dạng châm biếm thường thấy của Ánh Dương, người đàn ông lúc nào cũng rất nguyên tắc.

"Không sao cơm còn lại tôi dùng cho bữa tối không mất đi đâu mà sợ" tôi không mảy may quan tâm đến việc anh ta châm chọc mình thế nào. Tôi vẫn vậy nấu một bữa ăn hai.

"Cô ăn uống thất thường như vậy ư?" Ánh Dương tỏ ra ngạc nhiên, tôi hiểu điều anh ta thắc mắc nhìn chung đó là một dạng lười cơ bản của những người có ít thời gian dành cho bản thân như tôi.

"Tôi biết cách chăm sóc cho bản thân mình anh không cần phải lo lắng, dẫu sao thì tôi đã sống như vậy bảy năm nay. Từ khi hai mươi tôi đã có một ý nghĩ sống rất phóng khoáng đó là làm những gì tôi thích, chẳng nhẽ đến ăn cũng không được tự do?"

"Tự do và ăn cơm đâu có liên quan tới nhau, ăn như vậy thảm nào trông cô có phần..." sau cái câu nói lấp lửng ấy tôi đoán biết Ánh Dương muốn nói tôi cò hương. Tôi nhìn anh ta ra điều phật ý nhưng kì thực đã biết rõ những điều anh ta nói hoàn toàn chính xác.

" Ý tôi là... mình hạc sương mai" Ánh Dương tủm tìm cười, nụ cười ẩn chứa sự nịnh bợ.

Tôi suýt chút nữa phun hết nước trong miệng ra vì lời tán dương giả rối nhưng đầy chất thơ ấy của Ánh Dương, đáng chết là tôi lại thích nghe những lời như vậy.

Chúng tôi ngồi ăn đối diện nhau qua chiếc bàn nhỏ xíu dành cho cá nhân, Ánh Dương ngồi nhìn tôi ăn là chính anh ta thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà. Kể chuyện hồi du học Nhật Bản có đi thưởng ngoạn trà đạo rốt cuộc thì trà đó vẫn không ngon bằng trà của nước mình. Kĩ thuật pha trà của họ quá cầu kì nâng lên mức trở thành một tín ngưỡng không đơn giản như trà bình dân vài ngàn một cốc dưới những gốc xà cừ, gốc me gốc xấu vỉa hè, đơn giản mà hiệu quả lại cao luôn được trọng dụng trong cuộc lựa chọn của những người có thiên hướng sống giản đơn. Về điểm này chúng tôi giống nhau.

Nguyên ngày đó chúng tôi dành cho việc thăm quan mấy chỗ di tích lịch sử trên một chiếc xe cup cổ điển nhưng tiếng máy êm dịu, chạy khắp thành phố trong cái lạnh run người. Ghé qua công viên ngồi ăn xúc xích nóng rồi đi về như hai kẻ vô tích sự. Nhưng cuộc gặp gỡ không có gì đặc biệt ấy lại khiến ngày của tôi có ý nghĩa hơn, chỉ khi màn đêm tới tôi hoàn toàn là con người khác, sự trầm tư khiến tôi phải dùng đến thuốc an thần. Tôi tự hỏi đã bao lâu quên mất việc nhấp nháp một viên thuốc trắng trắng không có gì đặc biệt nhưng lại có sức thuyết phục ghê gớm đến thế.

***

Kết thúc những ngày cuối cùng với nhóm sinh viên năm cuối đó là một ngày cái rét không còn cắt da cắt thịt. Chúng tôi tiến hành liên hoan chia tay. Việc dĩ nhiên thường diễn ra khi tôi chịu trách nhiệm với các nhóm học trò trong suốt một quá trình dài làm việc. tôi không đòi hỏi họ những món quà nhưng một bữa gặp gỡ ăn uống thì không bao giờ từ chối, có lẽ do bản tính ham vui của tôi ngay khi còn trẻ. Sẽ không quá khó khăn với tôi nếu như người đó không xuất hiện với tư cách là người đồng hành cùng họ trong suốt hai học kì. Ngoài tôi còn vài đồng nghiệp khác nữa cuộc vui chợt biến thành sự khó chịu đối với riêng tôi.

Trong suốt những năm qua, Tôi đã chạy trốn khỏi cảm xúc sẽ yêu một ai đó quá nồng nàn thế nhưng cũng giống như một viên thuốc an thần bạn sẽ tỉnh lại khi thuốc hết tác dụng. Quanh đống lửa cháy sáng người đó nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy sự tuyệt vọng, có những rào cản không thể nào bước qua đối với một người phải có trách nhiệm với gia đình bên mình. Tôi bỗng thấy lòng nhẹ nhõm khi nghĩ thông suốt nhưng bây giờ nhìn vào ánh mắt đó lòng tôi lại trĩu những suy tư. Thật ra yêu một người không nên yêu là một sự mâu thuẫn nội tâm ghê gớm là nửa muốn chiếm hữu nửa mong cho họ được hạnh phúc còn bản thân mình thì mặc kệ, vừa muốn chạy trốn vừa muốn gặp gỡ như thể hai con người cùng tồn tại trong một thể xác.
Nụ cười xứ Nẫu

Nụ cười xứ Nẫu

Tôi thấy nụ cười hóm của Hàn như chúc mừng tôi. Tôi nháy mắt cười cùng Nhiên. Và

22-06-2016
Ông đa tình

Ông đa tình

Mà ai thì cũng phải vậy thôi! Những người mình càng thương thì mình càng ít đề

23-06-2016
Ván bài lật ngửa

Ván bài lật ngửa

Phụ nữ, nếu đã yêu thì dù sống chết, dù có phải xuống địa ngục cũng không từ

23-06-2016
Là em không tốt

Là em không tốt

"Anh có biết, điều mà em hối hận nhất là gì không?" "..." "Là em không thể yêu anh

22-06-2016
Rơm

Rơm

Người ta thường cảm nhận những thơm bùi từ hạt. Nhưng không nhiều người đứng

23-06-2016
Nghe bằng trái tim

Nghe bằng trái tim

"Nếu đôi tai không thể lắng nghe, hãy cảm nhận bằng trái tim" *** Alice là nhạc công

22-06-2016
Gã khờ

Gã khờ

Thảo bình tĩnh nói điều cô muốn: - Mình làm người yêu của nhau, anh nhé! Nhìn vẻ

23-06-2016
Tháng ngày đã mất

Tháng ngày đã mất

Tôi khác Viễn, tôi thích đắm mình trong những điều đã vụn vỡ, còn Viễn thì vứt

22-06-2016
Những chuyến tàu đêm

Những chuyến tàu đêm

Có những chuyến tàu như thế, chuyến tàu chở hạnh phúc, niềm vui cho đời, chở cha về

22-06-2016
Đôi đũa lệch

Đôi đũa lệch

Tại sao anh không về nhà? Tại sao anh để cho người phụ nữ đó gọi điện mà không

23-06-2016
Nhật kí tháng 12...

Nhật kí tháng 12...

Tình cảm, sợ nhất là những cơn say nắng. Không phải yêu, chỉ là thích. Người đến

22-06-2016
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-20166 chương
Tự sát

Tự sát

Máu, phun từng dòng đỏ lòm ra từ cổ tay, đau rát, cái cảm giác đau và sợ hãi dâng

23-06-2016