Polly po-cket
Hương trà gừng

Hương trà gừng

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Hương trà gừng

↓↓
Nguyên chắc chắn rằng mình sẽ quên. Dẫu cậu biết rằng sự lãng quên ngay cả bản thân cậu không hề muốn. Khi Nguyên bảo rằng cậu sẽ hẹn hò, cậu trông chờ ở Lan một thái độ khác, một tình cảm khác. Chỉ cần Lan nói cậu hãy ở lại bên cô ấy, Nguyên sẽ không bao giờ có quyết tâm rời xa, không bao giờ muốn đến bên bất kỳ cô gái nào khác ngoài Lan, đến hết cả cuộc đời. 

***

1.

Những sáng chủ nhật bình thường của Lan là được nghe thấy tiếng chiếc xe máy cánh én nổ giòn giã ngay đầu ngõ. Khi ấy cô biết chàng trai của mình xuất hiện. Nguyên sẽ bước qua ngưỡng cửa nhỏ hẹp này, đầu hơi cuối xuống mới chui lọt qua. Sau đó cậu ấy đi thẳng ra đám gừng ở mé sau nhà, đào lấy củ. Chỉ vài phút sau tách trà gừng ấm nóng được đặt vào tay Lan.

Hương trà gừngTải về

Một sáng chủ nhật, Nguyên đến và pha hai tách trà gừng. Lan ngạc nhiên ngước nhìn cậu ấy, hấp háy đôi mắt:

- Nguyên có bao giờ uống trà gừng đâu!

Cậu ấy cười bằng nụ cười rạng ngời hơn cả ánh nắng sớm đang hắt vào đôi mắt mong manh như thủy tinh của cô:

- Nguyên đang tập một thói quen.

Nguyên không bao giờ hợp với những thứ có hương vị cay nồng. Không phải không dùng được mà bởi vì Nguyên không thích. Đối với Nguyên bất kỳ thức ăn thức uống nào có vị cay đều bị gắn mác dở ẹc và kém ngon. Cậu ấy còn cho rằng sao trên đời lại có thứ mùi vị như vậy. Và sao trên đời có đứa con gái lại có thể uống được thứ trà gừng hăng nồng chẳng mấy dễ ưa.

- Thiên hạ vẫn đầy người uống trà gừng ấy thôi.

Cô bướng bỉnh cãi lại mỗi khi Nguyên nhận xét không hay về loại thức uống mà mình ưa thích. Một gói trà lipton, vài lát gừng thái sợi nhuyễn đem pha với nước ấm. Từ trong thâm tâm cô biết cô đã nghiện loại thức uống này. Không phải là bất cứ loại trà gừng nào khác mà là thứ trà gừng có thêm nguyên liệu mang tên Nguyên. Cô đã uống trà gừng của không biết bao nhiêu quán xá và của bao nhiêu người pha. Nhưng chẳng tách trà gừng nào hoàn hảo như của Nguyên. Nhạt thếch. Quá nồng. Cô thường buông lời như vậy mỗi khi uống một tách trà khác- không phải do Nguyên pha. Còn nếu tách trà được pha theo đúng công thức: 1 gói lipton + gừng thái sợi + nước ấm + Nguyên, thì cô sẽ hơi nghiêng đầu và cười mỉm:

- Cũng tàm tạm.

Mỗi khi Nguyên cần cô phát biểu cảm nghĩ về món thức uống cậu ấy đặc biệt dành riêng cho cô, cô chỉ có thể buông ba tiếng như vậy. Không biết Nguyên nghĩ gì mà chỉ vuốt tóc cô rồi phá ra cười:

- Vì là nhân viên pha chế không lương nên chỉ được thế thôi.

Lan thường xuyên bảo cậu ấy hãy thử uống một tách trà gừng.

- Chẳng lẽ suốt một đời cậu không muốn biết hương vị của thức uống mà người bạn gái thân nhất trên đời của cậu ưa thích?

Nhưng chưa bao giờ Nguyên dùng thử. Cho đến khi cậu ấy bảo rằng đang tập một thói quen.

***

Nhìn Nguyên nhăn nhó khi nhấp môi, bất giác Lan cười to thành tiếng:

- Xem ra thói quen cậu muốn tập tành không hề dễ đâu.

- Ngay cả nỗi đau người ta còn quen được huống chi chỉ là quen với vị cay trà gừng.

Nguyên vừa trả lời vừa đưa tay hướng về phía bàn tay gầy guộc mong manh của cô. Theo thói quen cô đón lấy bàn tay cậu ấy và đan lồng những ngón tay mình vào những ngón tay rắn chắc, ấm áp của Nguyên. Nhưng hôm nay Nguyên đã không để Lan làm như vậy. Cậu ấy nhanh chóng lơi ngón tay mình ra một cách khéo léo sau đó chuyển sang nắm trọn lấy tay cô. Bất giác cô nghe hương trà gừng trên tay mình trở nên đậm đặc và có mùi vị ngọt ngào hơn hẳn bình thường. Tách trà vẫn bốc khói nghi ngút và phả hương thơm vào mặt hai đứa. Hơi nóng tỏa ra khiến hai gò má cô ửng đỏ, đôi mắt cứ chớp mãi không thôi. Nguyên vẫn bình thản đứng đó và giữ chặt tay Lan. Dù sao thì cô cũng không muốn rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay an toàn, chở che của cậu ấy.

- Lan, tụi mình đừng làm bạn nữa. Lan làm người yêu của Nguyên nhé!

Tách trà gừng như muốn rơi ra khỏi tay Lan. Chuyện gì đang xảy ra thế này. Rõ ràng cô đã chờ đợi câu nói này của Nguyên từ lâu lắm rồi. Thỉnh thoảng trong mơ cô còn thấy mình nài nỉ cậu ấy nói câu yêu thương ấy ra. Nhưng rồi khi tỉnh giấc chính cô lại là người muốn mối quan hệ này chùng lại. Cô đã cố xác định bản chất cho thứ cảm xúc mà hai đứa đang có, nhưng chính bản thân cô vẫn chưa cảm thấy hài lòng với bất kỳ đáp án nào. Bạn Bè. Thân Hơn Tình Bạn. Sâu Sắc Hơn Tình Bạn. Tình Yêu. Cuối cùng cho đến tận hôm nay cô vẫn phân vân trong việc xác định rõ ràng tình cảm mà mình dành cho Nguyên.

Bỗng nhiên một tiếng xoảng rơi trên sàn nhà. Tách trà gừng vỡ vụn. Nước nóng văng lên trên chân Lan, cô giật mình bước lùi lại. Bàn tay cô tuột khỏi tay Nguyên. Phút chốc cô cảm thấy bàn tay mình lạnh lẽo và lạc lối khi rời khỏi thế giới ấm áp mê hoặc ấy. Nguyên vội vã đặt tách trà xuống bàn, đẩy cô ngồi vào chiếc ghế mây rộng thùng thình như sợ cái vật mong manh là cô bị vô số mảnh vỡ từ chiếc tách sứ làm tổn thương. Nguyên cuối xuống nhặt sạch xác chiếc tách vương vãi khắp nơi.

- Lan để Nguyên làm cho.

Cô để ý vật tròn tròn Nguyên đang nhặt lên. Một viên kẹo. Cô nhìn vào tách trà gừng của Nguyên đặt trên bàn. Lấp ló dưới lớp gừng thái mỏng và gói lipton, một viên kẹo sữa chocolate ngọt ngào Nguyên vừa thêm vào công thức sáng nay.

- Đúng là hâm mà, cậu nghĩ thêm một viên kẹo vào thì trà gừng dễ uống hơn với cậu chắc.

- Thì lúc nãy Nguyên cũng vừa uống được một ngụm đó thôi.

Lan cầm tách trà của Nguyên và nhấp môi:

- Cậu cũng sáng tạo đó chứ!

Mùi vị của gừng nghe dịu ngọt hơn hẳn. Vị chát nằm ngay đầu lưỡi. Vị cay ở nơi cuống họng. mùi chocolate đến sau nhưng ngọt ngào và dịu nhẹ lan tỏa khắp người.

- Không tệ đâu. Nhưng dù sao tớ vẫn yêu quý và thích công thức cũ.

Cô cố tình nhìn sâu vào đôi mắt Nguyên xem cậu có hiểu thông điệp mà cô gửi vào trong câu nói lúc nãy không. Đó là câu trả lời cô dành cho Nguyên. NHƯNG DÙ SAO TỚ VẪN YÊU QUÝ VÀ THÍCH CÔNG THỨC CŨ.

Chỉ thấy cậu ấy chớp mắt một cái và đứng dậy, đem mớ mảnh vỡ đi thẳng vào bịch rác trong nhà. Sau đó Nguyên chào cô ra về.

Khi tiếng xe máy của Nguyên khuất hẳn, cô vội vàng nhắn một tin nhắn:

- Lan sẽ xem như Nguyên chưa nói gì vào sáng nay. Nguyên với Lan hãy cứ như lúc trước thôi nhé.

Nguyên không hề trả lời bất cứ tin nhắn nào để hồi đáp tin nhắn của Lan. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường trong suốt ba năm. Ba năm trôi qua như những năm trước đó. Tình cảm trong Lan cứ lấp lửng, không phải là tình bạn đơn thuần, nhưng chưa hẳn là tình yêu. Dù thỉnh thoảng bất giác Nguyên vẫn cầm chặt tay Lan, môi mấp máy nhưng không nói thêm gì.

Trong suốt ba năm ấy Nguyên và Lan vẫn đan lồng những ngón tay vào nhau đi khắp mọi con đường. Hai đứa như hình với bóng dù đôi lúc vẫn muốn nói ra tâm tư chân thật trong lòng mình.

Mỗi ngày của ba năm, Nguyên đều gửi cho Lan một tin nhắn: Nguyên nhớ Lan. Đó là cách cậu ấy bắt đầu những câu chuyện bất tận của cả hai người. Thỉnh thoảng Lan cũng bảo rằng cô nhớ cậu ấy. Mà thật lòng Lan nhớ cậu ấy từng giây từng phút, ngay cả khi đi ngủ. Đôi khi cô giật mình vì dù công việc đầy ắp, dù tâm trí cô chẳng có phút rảnh rang, nhưng hình ảnh Nguyên vẫn chen được vào mọi khe hở li ti của mớ bận rộn đời thường chồng chất trong cuộc sống của cô. Những lúc không gặp Nguyên, hình ảnh cậu theo cô đi khắp mọi nơi. Một tối không gặp Nguyên hoặc không nhận được tin nhắn của cậu ấy, cô cảm thấy mình tủi thân vô cùng. Cứ như thể Nguyên dần dối cô biến mất khỏi cuộc đời này mà không cho cô hay biết.
Rơm

Rơm

Người ta thường cảm nhận những thơm bùi từ hạt. Nhưng không nhiều người đứng

23-06-2016
Anh yêu em Sơ mi trắng

Anh yêu em Sơ mi trắng

Còn với cô, cô luôn chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng của nam, cảm giác một thân

23-06-2016
Chuyện tình hoa súng

Chuyện tình hoa súng

Cái gì đến rồi sẽ đến. Cái tan dù có vững bền, dù có đẹp đẽ mấy rồi cũng

22-06-2016
Phá kén, bay ra!

Phá kén, bay ra!

Nhung không kiêng nể yêu người kém tuổi, vì dù Long kém tuổi nhưng cậu ấy rất chững

22-06-2016
Người tớ thích

Người tớ thích

Chiều nay tớ đang đi trên đường, từng cơn gió thổi đến làm mấy sợi tóc của tớ

22-06-2016
Bến đỗ

Bến đỗ

Nó. Một con bé 22 tuổi. Hồn nhiên. Yêu thơ văn. Thích những con chữ. Giàu cảm xúc. Hay

23-06-2016
Chị

Chị

Sài gòn vào ngày đầu đông, nắng nhạt dần, những cơn mưa bất chợt len lỏi từng góc

23-06-2016
Bố!

Bố!

Đời người là những chuyến đi..! *** Bố tôi luôn nói với tôi như vậy! Cả 1 tuổi

23-06-2016
Thầy

Thầy

Hồi bé nghĩ "thầy" đơn giản lắm, miễn ai dạy mình ở trường thì là thầy. Lớn lên,

23-06-2016
Son môi và Anh

Son môi và Anh

Tôi ghét những thỏi son, chính xác là như vậy nhưng đó là tôi của thời điểm 3 năm

22-06-2016
Dưới ngọn đèn

Dưới ngọn đèn

Có thể nói tôi với nàng đã có một cuộc sống khá êm đềm khi chúng tôi lấy nhau.

23-06-2016
Rồi anh sẽ trở lại?

Rồi anh sẽ trở lại?

Anh đã không quên được chị. Một mối tình đầu. Trong bất giác, Lynh dường như hiểu

23-06-2016
Quy luật tự nhiên

Quy luật tự nhiên

"Mặt Trời bằng tuổi nó, hay rõ hơn là cùng lớp, chỉ khác cái Mặt Trời là nam còn nó

22-06-2016