XtGem Forum catalog
Để anh yêu em lần nữa

Để anh yêu em lần nữa

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Để anh yêu em lần nữa

↓↓
. có chăng là một cái cười gượng gạo.

"Em vẫn không thay đổi gì."

"Ừm."

Vẫn là cách đáp ngắn gọn vô tư như thói quen của cô từ trước tới nay, điều này giúp anh cảm giác thấy không gian không còn quá gượng gạo.

"Anh cứ nghĩ em đã thay đổi cách nói chuyện như vậy."

"À..."

Cô có phần hơi sững lại và cũng cảm thấy khó hiểu cho chính mình. Đúng là cô đã cố thay đổi cách nói chuyện, thay đổi cách sống quá thoải mái của trước đây, vì anh mà nghĩ rằng mình cần phải tìm hiểu mọi thứ thật rõ ràng. Vậy mà, tới khi gặp lại anh, chẳng hiểu sao thói quen của cô lại trở về nguyên vẹn. Cô không trả lời mà hỏi ngược lại:

"Anh sống vẫn tốt chứ?"

"Không tốt!"

Cô nhìn anh có phần ngỡ ngàng, đúng là... anh gầy đi rất nhiều so với chàng trai vạm vỡ trước đây.

"Vậy... anh và bạn gái thế nào rồi?"

"Bạn gái???... À... hai năm rồi anh không liên lạc với cô ấy, cô ấy sang Úc du học rồi."

Ánh mắt cô nhìn anh lại thêm phần ngỡ ngàng, dường như muốn nói gì đó lại thôi, chuyển hướng về phía trước.

"Hai năm rồi mới được về Việt Nam, em muốn đi dạo trước khi về nhà, được chứ?"

"Được." – Thực ra anh muốn nói, anh cũng muốn đưa cô đi dạo đâu đó để kéo dài thêm chút thời gian được ở bên cạnh cô.

Vẫn là con đường ven hồ quen thuộc mà họ đã bao lần sánh bước. Anh giờ lại đi thật chậm theo phía sau cô, ngập ngừng một điều gì đó giống như những ngày đầu mới theo đuổi. Không lẽ... khoảng cách giữa anh và cô đã trở về là xa cách như thế rồi?

Thế nhưng chẳng thể phủ nhận một điều, bước chân âm thầm phía sau vẫn khiến cho tría tim cô xốn xang đến lạ. Trải qua nhứng ngày khó nhọc cùng nỗi nhớ anh ở nơi đất khách, đã không dưới một lần cô cầm lên chiếc điện thoại mà tính gọi thẳng cho anh, hỏi anh vì cớ gì mà vứt bỏ cô, vì cớ gì mà không chịu nói thêm với cô bất cứ điều gì? Ngay lúc này đây, cô thực cũng chỉ muốn quay ngay lại, nhìn thẳng vào mắt anh mà hỏi cho rõ ràng những điều vẫn khiến cô mãi ấm ức trong lòng ấy.

... Nắng sớm lên thật nhanh, tia nắng cuối thu còn e ấp như mối tình đầu chớm nở nhẹ nhàng trong quá khứ, cũng nhàn nhạt như một quan hệ mập mờ nơi hiện tại. Ngày đầu gặp lại của anh và cô như vậy mà trôi qua – vẫn chỉ là những lời hỏi han qua lại còn mang phần khách sáo, rồi những lời thực sự muốn nói lại cứ nối nhau nghẹn lại nơi cuống họng.

Những hôm sau đó, anh vẫn thường xuyên hẹn cô ra ngoài mỗi buổi tối – là đi dạo, tới quán nước hoặc nhà hàng ăn nhanh – và cô phần lớn cũng không từ chối. Cô và anh có lẽ giờ giống như hai người bạn thật rồi, hai người bạn thường xuyên gặp gỡ trong một không khí thật gượng gạo và thật khó hiểu.

Tối thứ bảy trời trở lạnh, có lẽ đợt gió mùa Đông Bắc đầu tiên trong năm đã tràn về, Quỳnh Như và Bảo Lâm bước ra từ một quán hàng nhỏ, anh sẽ như thường lệ đi bộ đưa cô về tới cổng rồi mới quay bước trở về nhà mình.

Một chiếc xe máy của một gã thanh niên thiếu ý thức phóng vụt qua là cô bất giác giật mình mà mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh. Những ngày qua cô luôn giữa khoảng cách, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại hai người tiếp xúc cơ thể gần đến vậy nên không khỏi đều sững lại vài giây.

Một... hai... ba...

Quỳnh Như kịp định thần mà lúng túng dựa người dậy khỏi vòng tay của anh. Bảo Lâm không quên nhìn sang cô mà lo lắng hỏi:

"Em không sao chứ?"

"Không sao, em ổn."- Cô đáp là vậy, nhưng chỉ vừa tiến được một bước đã lập tức hiểu mình thật không ổn chút nào. Cũng may là anh đã lại kịp thời đỡ lấy cơ thể cô.

"Em nghĩ... hình như mình vừa vấp phải thứ gì đó."

Bảo Lâm không giấu nổi nét mặt lo lắng. Anh dìu cô ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường gần đó, còn mình nửa quỳ xuống cạnh chân cô, ân cần tháo giày để rồi xót xa nhìn mắt cá chân cô đã sưng đỏ.

Quỳnh Như không nói gì, chỉ ngồi thật im lặng mà nhìn vào bóng đêm mơ hồ phía trước. Đơn giản, sự quan tâm ân cần của anh đã lại khiến trái tim cô khẽ đau nhói một cách thật khó hiểu.

...

Anh lại cõng cô trên lưng đi dọc theo con đường còn vương chút hương hoa sữa nở muộn. Cảm giác vẫn ấm áp như thế, bình yên như thế, chỉ là thay vì vu vơ hát vài câu tình ca quen thuộc như trước kia, cô giờ chỉ biết im lặng, im lặng mà nghe lòng mình cứ chơ vơ đâu đó trong quá khứ, trong nỗi ấm ức cứ dằn vặt suốt bao tháng ngày qua. Anh tại sao vẫn cứ quan tâm tới cô, vẫn cứ ân cần với cô, vẫn cứ nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến và yêu thương đến vậy? Anh tại sao vẫn xuất hiện lúc cô bất chợt thấy trống vắng và đơn độc, tại sao vẫn ghi nhớ từng thói quen ăn uống hay sở thích thật nhỏ của cô, tại sao cô chỉ vừa có chút cảm giác lành lạnh, anh đã kịp khoác lên vai cô chiếc áo của mình?

Một giai điều thật buồn khẽ vang lên đâu đó, nó rốt cuộc cũng khiến mớ tâm trạng vốn đã đè nặng trong cô chợt vỡ òa.

"Giữa hai ta giờ còn lại những gì?

Có chăng chỉ còn em vẫn mang theo khổ đau cùng luyến tiếc

Sâu thẳm đâu đó trong trái tim này

Vẫn mong mỏi và đau đớn vì anh

Em vẫn khóc với những dấu vết anh để lại..."

...

Bảo Lâm vẫn bước đều những bước đi thật chậm, cho đến khi anh cảm nhận thấy có giọt nước âm ấm khẽ rớt bên vai mình.

"Em khóc sao?"

Anh đặt cô xuống, vòng qua trước mặt, lúng túng đưa tay lau dòng lệ không biết từ lúc nào đã nhòe đi của cô. Vậy nhưng cô đã nhất quyết gạt đi đôi tay ấy, không muốn nó chạm tới sự ấm ức và tủi thân vừa chợt bộc phát của mình.

"Em...

"Đừng có động vào em nữa."

Cô cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng – khóc cho nỗi uất ức kìm nén suốt thời gian dài qua, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào gã tồi tệ kia mà nói ra những điều bấy lâu nay vẫn cất giữ:

"Đồ xấu xa... Chẳng phải chính anh đã vứt bỏ em sao? Chẳng phải chính anh biến em thành con ngốc sao? Vậy tại sao còn quan tâm tới em đến vậy? Tại sao cứ mãi xuất hiện trước mặt em như vậy? Tại sao cứ để hình bóng của mình mãi quanh quẩn trong suy nghĩ của em như vậy? Tại sao anh cứ ích kỉ mà khiến em không thể quên đi như vậy?..."

"Anh..."

"Phải, em vẫn còn rất yêu anh, rất yêu. Vì vậy trái tim em đau lắm, vì vậy xin anh đừng đem nó ra chơi đùa thêm nữa, vì vậy đừng tiếp tục đưa nó vào mối quan hệ đáng ghét này thêm nữa..."

Cô khóc, cứ vậy mà khóc lớn, đem hết thảy những ấm ức bấy lâu mà trút hết theo nước mắt trả lại cho kẻ tồi là anh.
Là em không tốt

Là em không tốt

"Anh có biết, điều mà em hối hận nhất là gì không?" "..." "Là em không thể yêu anh

22-06-2016
Just brother

Just brother

Thật khó để chấp nhận sự thật nhưng khi đã muốn làm người yêu của Trang anh cũng

22-06-2016
Chuyện tình hoa súng

Chuyện tình hoa súng

Cái gì đến rồi sẽ đến. Cái tan dù có vững bền, dù có đẹp đẽ mấy rồi cũng

22-06-2016
Bến đỗ

Bến đỗ

Nó. Một con bé 22 tuổi. Hồn nhiên. Yêu thơ văn. Thích những con chữ. Giàu cảm xúc. Hay

23-06-2016
Nụ cười xứ Nẫu

Nụ cười xứ Nẫu

Tôi thấy nụ cười hóm của Hàn như chúc mừng tôi. Tôi nháy mắt cười cùng Nhiên. Và

22-06-2016
Tự chịu trách nhiệm

Tự chịu trách nhiệm

Đừng bị cái suy nghĩ là người phụ nữ nhất thiết phải cần một người đàn ông

23-06-2016
Bước qua quá khứ

Bước qua quá khứ

Tôi thật sự chẳng biết làm gì để vơi đi những cắn rứt ngoài việc trừng phạt

23-06-2016
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
Má tôi

Má tôi

(hkha.wapsite.me) - Má ơi! Nhà mình giờ hết nghèo rồi má hè! Má cười làm nhăn dúm mấy

23-06-2016
Chiều nay mưa

Chiều nay mưa

Cơn mưa lại về trước ngõ làm ủ dột cả một buổi chiều. Mưa thường đến với

22-06-2016
Vũ điệu thanh xuân

Vũ điệu thanh xuân

Anh biết tất cả, nhưng anh đã làm tổn thương cô. Bây giờ là quá muộn. Ngay cả một

22-06-2016
Độc thân tuổi 27

Độc thân tuổi 27

27 tuổi, cũng đã được một nửa của đời người. Ở cái tuổi biết mình đang từng

23-06-2016
Kẻ ngoại đạo

Kẻ ngoại đạo

Em là cô gái theo đạo Kito, hiền lành, khuôn mặt tròn với đôi mắt rất to. Tôi là kẻ

22-06-2016