Duck hunt
Có một ngày như thế...

Có một ngày như thế...

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Có một ngày như thế...

↓↓
Tôi thích em.

Em không thích tôi.

***

Lần đầu tiên tôi gặp em là ở trong quán cà phê tôi thường xuyên đến. Quán cà phê nằm gọn trong ngõ nhỏ, đường đi hẹp chỉ dắt vừa một cái xe đạp, nhưng vào đến trong quán là lung linh đẹp khỏi nói.

Đẹp với tôi, không phải là ánh đèn mờ lãng mạn, bộ ghế êm thoải mái, vì tôi không theo chủ nghĩa lãng mạn, tôi là một thằng con trai đích thực mà. Đẹp với tôi là sự sáng sủa và gọn gàng, có đến hai tủ sách vĩ đại với vô vàn thể loại sách. Mỗi chiều rảnh rỗi tôi đều đến đây, một mình, gọi một ly cà phê đen và chọn chỗ ngồi sát ở góc làm bài tập hoặc đọc sách.

Có một ngày như thế...Tải về

Tôi không hay để ý đến những người khác trong quán, nhưng em lại khiến tôi cứ phải chú ý mãi. Có lẽ một phần là vì em là người đầu tiên chọn ngay chỗ ngồi đối diện tôi.

Em mang theo người một chồng sách vở dày cộp, nhưng vừa đến nơi là em vứt ngay sang một bên và mở laptop ra. Tiếng bàn phím gõ liên hồi làm tôi có cảm nhận em là một cô nàng nghiện máy tính. Chỉ đến lúc phục vụ đến, em mới ngẩng mặt lên, giọng em nhẹ và cực êm tai.

"Em gọi một chanh leo ạ."

Từ đây chính là lúc tôi thực sự quan sát em. Thật ra điều này hơi khó với tôi, vì tôi phải thật nhẹ nhàng ngồi lùi sang để không bị laptop che khuất tầm nhìn.

Hân, lớp 10, vậy là em kém tôi 1 tuổi, tôi nhanh chóng liếc được nhãn vở của em trước khi kịp ổn định lại chỗ ngồi. Tôi khẽ nhìn em, thầm mong là em không để ý đến hành động kì lạ của tôi, nhưng có vẻ em không để ý thật. Em vẫn rất tập trung với cái laptop của mình, đột nhiên tôi thấy hơi khó chịu. Sao em chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái? Nhưng thôi, em cứ tiếp tục tập trung đi thì tôi mới ngắm em được.

Nói thế nào nhỉ? Mái tóc đen ngắn cứ nghiêng nghiêng theo cái đầu em trông rất ngộ. Đôi mắt chăm chú nhìn màn hình laptop của em trông rất hiền và có phần ngây ngô. Da em trắng bóc dưới ánh đèn, và đôi tay của em rất nhỏ, nhỏ như bàn tay một đứa trẻ con.

Được rồi, thừa nhận là tôi không biết miêu tả con gái. Nhưng mà cứ nói đại khái là em rất đáng yêu, rất thu hút ánh mắt tôi, còn tưởng tượng về em thế nào thì tùy mọi người vậy.

"Anh định nhìn em đến bao giờ?" Giọng nói nhỏ nhẹ của em bỗng vang lên làm tôi giật bắn mình. Rõ ràng em vẫn đang tập trung vào cái laptop, nhưng thật sự là tôi không hoang tưởng, em vừa nói với tôi.

"Trông anh hoàn toàn đối lập với tên biến thái. Anh cũng chẳng phải người vô học, vì anh đang làm bài tập. Vậy anh nhìn em để làm gì khi ta không quen biết nhau, anh Minh?" Em đột nhiên nhoài người dậy nhìn vở tôi, rồi lại nhanh chóng ngồi xuống tiếp tục công việc với cái laptop.

Tôi đơ người, 100% luôn! Tiếng bàn phím "lạch cạch" vẫn vang lên đều đặn, và ánh mắt em hoàn toàn không di chuyển khỏi màn hình.

"Anh cũng chẳng biết... Chắc là vì em trông rất hay..." Lần đầu tiên tôi nói chuyện với con gái theo cái kiểu ngập ngừng này.

Cuối cùng em cũng ngẩng mặt lên, đôi mắt bỗng sáng như con mèo nhỏ.

Từ đấy chúng tôi quen nhau.

* * *

"Anh đừng khinh thường em! Truyện em phải đến nghìn lượt đọc rồi đấy!"

"Thì anh có nói gì đâu?"

"Ánh mắt anh chứa đầy vẻ khinh thường kia kìa!"

Tôi hoàn toàn sai lầm khi tin tưởng vào ấn tượng ban đầu rằng Hân là một cô bé hiền lành ít nói. Tính cách em hoàn toàn trái ngược với ngoại hình nhỏ bé của mình, tuy nhiên điều này ngày càng làm tôi bị thu hút.

Như cái đoạn hội thoại ở trên, Hân viết truyện. Em cực thích viết truyện và hay đăng lên một cái trang mạng nào đấy mà tôi cũng chẳng rõ lắm. Chính vì thế mà em thường trêu tôi là kẻ mù thông tin. Khổ lắm, tôi chỉ ít đọc truyện thôi, chứ có phải là không xem thời sự đâu...

Chúng tôi quen nhau đã được gần hết mùa thu ấm áp. Hân và tôi gặp nhau ở quán cà phê cũ gần như tất cả các ngày trong tuần. Lúc nào cũng là tôi với một chồng sách, em với cái laptop, ngồi ở góc và vừa làm việc của mình vừa nói chuyện. Nhân viên quán này quá quen thuộc với chúng tôi đến mức có những ngày chúng tôi vừa đến là đã có ngay đồ uống mà chẳng cần gọi đồ. Đúng là chẳng có gì thay đổi, chỉ là chúng tôi hiểu tính cách của nhau hơn, còn người kia sống ở đâu, nhà mấy người, số điện thoại là gì... chúng tôi chẳng ai biết mà cũng chẳng quan tâm.

Điều duy nhất tôi thấy lạ về Hân là hình như chẳng bao giờ em rời khỏi quán cà phê này. Hầu như lúc nào tôi đến em cũng đều ngồi ở vị trí cũ, và luôn cắm mặt vào cái laptop ấy. Giống như đó là công việc duy nhất Hân làm vậy. Nhưng tôi ngại hỏi, tôi chưa bao giờ hỏi chuyện bất kì ai.

"Anh Minh này!" Có một ngày như thế, em đột nhiên gọi tên tôi.

"Gì?" Tôi trả lời, mắt vẫn cắm vào cái kết quả vừa tính được.

"Nếu như em không sống ở đây nữa thì liệu sẽ có những ai nhớ đến em nhỉ?" Giọng em nhỏ như vốn nó luôn là vậy. Tôi dừng viết, ngẩng mặt lên nhìn em. Có lẽ là em lại đang nghĩ cho cốt truyện ngắn mới của mình, cũng có thể đó là cái sự nhạy cảm của người viết truyện mỏng manh như em, tôi nghĩ vậy.

"Bố này, mẹ này, anh hay chị hay em này, con chó em nuôi này, bạn bè này... Nhiều lắm!" Tôi kể đại khái, nhưng không hề nói ra tên mình.

Liệu em có bao giờ mong tên tôi xuất hiện trong đó?

"Hay thật! Sao anh biết nhà em nuôi chó?" Hân cười tươi, tiếng cười của em nhẹ nhàng đến kì lạ. "Nhưng mà bây giờ không nuôi nữa rồi..." Em hơi bĩu môi tỏ vẻ buồn bã. "Thôi, để em viết truyện về con chó!"

Thế là tôi đành im lặng ngồi lắng nghe tiếng bàn phím "lạch cạch" quen thuộc trong lúc chờ em viết xong. Mỗi ngày những cuộc đối thoại của chúng tôi cứ chỉ ngắn ngủi như vậy, nhưng chẳng biết sao tôi cứ mong chờ nó mãi.

Chắc là vì tôi hơi thích em rồi...

Nhưng tôi biết làm sao đây? Khi mà em lúc ẩn lúc hiện như một cơn gió mát, chẳng để lại cho tôi dấu hiệu gì cho thấy em cũng có cảm tình với tôi? Em lúc nào cũng bí ẩn, cũng kì lạ và chẳng bao giờ chính em rõ ràng cảm xúc của mình...

* * *

Tôi thích anh.

Anh không thích tôi.

Lần đầu tiên tôi gặp anh là trong quán cà phê chú tôi mở. Tôi rất hay đến đó, đơn giản là vì tôi sẽ được uống miễn phí. Ngày tôi gặp anh, quán đông và ồn ào hơn bình thường, nên dù còn nhiều chỗ trống ở giữa căn phòng đầy mùi cà phê đặc trưng, tôi tiến lại bàn anh ở góc phòng và ngồi ở chiếc ghế đối diện.

Đống sách vở mà tôi chẳng bao giờ dùng đến bị ném sang một bên, tôi chỉ mang đi làm cảnh thôi ấy mà. Mục đính chính của cuộc đời tôi là viết một câu chuyện mà sau này mỗi khi có ai đọc, người đó sẽ phải mãi ấn tượng về truyện của tôi.

Sau khi gọi một cốc chanh leo như mọi ngày, tôi phát hiện ra anh chàng ngồi đối diện đang nhìn tôi rất chăm chú. Dù cho lúc ấy tôi đang chăm chú nhìn vào cái laptop nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn như vậy. Nói thế nào nhỉ, có lẽ đó là cái cảm giác tinh tường của một người viết truyện ấy, không ngẩng mặt lên thì người ta vẫn biết được nhiều thứ lắm.

Anh nhìn tôi một hồi, rồi lại đổi chỗ chéo sang bên phải với vị trí tôi ngồi. Tôi bắt đầu tò mò rồi đấy, nhưng bây giờ mà ngẩng mặt lên thì cái cốt truyện tôi đang viết dở sẽ bay đi theo cái trí nhớ ngắn ngủi của tôi mất. Tôi đành bấm bụng ngồi gõ thật nhanh cái phần kết, rồi tranh thủ lúc anh còn đang ngơ ngác liền cất tiếng nói.

"Trông anh hoàn toàn đối lập với tên biến thái.
Sau tất cả

Sau tất cả

Bắt gặp anh trên đường, giữa những con phố ngày nào ta vẫn hay lui tới, nên cười,

22-06-2016
Vẫn sẽ là anh và em

Vẫn sẽ là anh và em

Định mệnh đã sắp đặt trong trái tim anh chỉ mang một hình bóng... *** 17 năm

23-06-2016
Phá kén, bay ra!

Phá kén, bay ra!

Nhung không kiêng nể yêu người kém tuổi, vì dù Long kém tuổi nhưng cậu ấy rất chững

22-06-2016
Em thua rồi nhé

Em thua rồi nhé

"Anh kia! Bỏ ra đau quá!" Mặt nó nhăn nhó trố mắt nhìn anh. Anh quay sang nó nở nụ

22-06-2016
Bến đỗ

Bến đỗ

Nó. Một con bé 22 tuổi. Hồn nhiên. Yêu thơ văn. Thích những con chữ. Giàu cảm xúc. Hay

23-06-2016
Là em không tốt

Là em không tốt

"Anh có biết, điều mà em hối hận nhất là gì không?" "..." "Là em không thể yêu anh

22-06-2016
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
Khúc nhạc dịu êm

Khúc nhạc dịu êm

Giữa năm học lớp 12, tôi theo gia đình chuyển tới căn hộ nhỏ ở phố S. Con phố này

23-06-2016
Anh yêu em Sơ mi trắng

Anh yêu em Sơ mi trắng

Còn với cô, cô luôn chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng của nam, cảm giác một thân

23-06-2016
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
Những kẻ ăn mày

Những kẻ ăn mày

Bây giờ, thấy người ta đi chùa khác quá, người ta chẳng khác gì người ăn xin đi tìm

22-06-2016
Sài Gòn trong tôi

Sài Gòn trong tôi

Thời gian vội vã trôi, con người tấp nập với trăm công ngàn việc. Đó là

22-06-2016
Má tôi

Má tôi

(hkha.wapsite.me) - Má ơi! Nhà mình giờ hết nghèo rồi má hè! Má cười làm nhăn dúm mấy

23-06-2016
Just brother

Just brother

Thật khó để chấp nhận sự thật nhưng khi đã muốn làm người yêu của Trang anh cũng

22-06-2016
Rồi anh sẽ trở lại?

Rồi anh sẽ trở lại?

Anh đã không quên được chị. Một mối tình đầu. Trong bất giác, Lynh dường như hiểu

23-06-2016
Dưới ngọn đèn

Dưới ngọn đèn

Có thể nói tôi với nàng đã có một cuộc sống khá êm đềm khi chúng tôi lấy nhau.

23-06-2016