The Soda Pop
Chúng ta cùng về được không?

Chúng ta cùng về được không?

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Chúng ta cùng về được không?

↓↓
jpg" style="display:block">Tải về

Nghĩa vẫn còn nhớ Mai Anh thường hay nói với anh rằng anh hãy yên tâm, hãy tin ở cô, rồi là làm xa nhau như thế thì mới nhớ nhau nhiều, yêu thương phải cần có nhớ nhung thì mới mặn mà lên được, nếu hai đứa làm cùng công ty, ngày nào cũng chạm mặt có khi thấy chán mà buông tay nhau mất. Nhưng rồi thì sao, gần một năm xa xa gần gần như thế mà anh vẫn mất cô. Anh không nghèo nhưng chẳng đủ giàu để đáp ứng những thay đổi ở Mai Anh. Có lẽ môi trường làm việc đã khiến Mai Anh thay đổi nhiều như thế, và lòng tự trọng của một thằng đàn ông khiến anh chấp nhận buông tay cô. Đã hơn một năm chia tay, anh chưa từng quên tình yêu của mình dành cho Mai Anh, nhưng anh hiểu nó đã không còn như cũ, anh đã chấp nhận buông tay đặt mối tình đó xuống.

- Mai Anh, em bình tĩnh đi, chúng ta đã dừng lại cách đây 1 năm rồi...

- Em biết, nhưng chúng ta cũng có thể bắt đầu lại từ đầu mà anh. Em thực sự còn yêu anh nhiều, cũng rất nhớ anh nữa, anh cũng vậy phải không?. Chúng mình bắt đầu lại được không anh.? Được không ạ?

Giọng nói nghẹn và vội vàng của Mai Anh đủ khiến Nghĩa có thể hình dung ra hình ảnh của cô lúc này. Nhưng anh cũng quyết định nói ra điều cần nói.

- Cám ơn em còn nhớ đến anh...nhưng anh nghĩ, chúng ta bây giờ hoàn toàn không thể như trước kia được nữa... Giờ anh đang bận, anh tắt máy trước.

Nói xong Nghĩa tắt máy cũng là tắt luôn nguồn điện thoại. Trong đầu anh hiện giờ không còn cảm xúc, anh chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, bỏ mặc xuất cơm còn chưa ăn hết, anh đứng dậy phóng xe xuống đường mà chẳng biết mình đang đi đâu về đâu. Cuối cùng thì anh cũng dừng lại tại một quán café quen thuộc, không biết có phải do quán tính không, nhưng anh lại đi đến nơi này. Vẫn là Old, quán café trước đây anh và Mai Anh có thể ngồi hàng giờ để nghiền ngẫm một trò game nào đó. Old là một quán café cổ, nó cổ như đúng cái tên của nó, từ màu sơn quét tường đến cách trang trí trong quán đều mang một nét hoài niệm. Thời gian đầu sau khi mới chia tay, anh vẫn giữ thói quen đến Old chẳng hiểu vì điều gì, có lẽ anh đã hi vọng vào sự thay đổi của Mai Anh rằng anh sẽ gặp lại Mai Anh mà anh từng quen biết, rằng một lúc nào đó cô ấy sẽ suy nghĩ lại mà trở về bên anh. Nhưng cuối cùng cái anh nhận lại vẫn là cái kết quả mà anh không muốn chấp nhận. Dần dần anh cũng gạch Old khỏi danh sách những nơi anh thường xuyên ghé đến, quyết định buông tay cái mối tình mà anh từng nghĩ sẽ đi cùng anh đến suốt cuộc đời. Vẫn là một ly đen đá, một điếu ba số bắt đầu đỏ rực kẹp giữa hai ngón tay, anh rít một hơi dài và nhả ra một làn khói trắng, trong làn khói anh nhìn ra gương mặt Mai Anh, cô đang nhìn anh cười một nụ cười tỏa nắng. Nhưng làn khói tan ra khéo theo hình ảnh của Mai Anh biến mất, đôi mắt nheo lại, anh lại rít một hơi nữa, và là khói trắng lại nổi lên, nhưng lần này thì khác, anh không còn nhìn thấy nụ cười ấy nữa, cái anh nhìn thấy lúc này là hình ảnh một cô gái đang sánh bước bên một người đàn ông lạ, có vẻ cô ta rất hạnh phúc.. Làn khói vẫn tan ra, hình ảnh đó lại biến mất...anh trở về thực tại, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt thếch, dụi điếu thuốc xuống hộp gạt, anh mông lung nghĩ về điều gì đó...

Li café thứ 3 cạn cũng là lúc anh giật mình, như nhớ ra điều gì đó, anh vội bật điện thoại, thì ra anh còn việc đang làm, máy tính của khách hàng vẫn đang đợi anh ở đó. Nhanh chóng lôi chiếc laptop ra, anh bấm số gọi cho Linh và kết quả là bị Linh gán cho cái tộ bỏ trốn.

- Phần mềm của em ổn rồi nhé, mở được rồi đấy

- Ok, để em mở thử.

Linh hạ điện thoại xuống bàn, mắt vẫn dán vào màn hình còn tay thì bắt đầu một vài thao tác, nhưng bỗng nhiên Linh thấy phía bên kia lại tắt teamview đi rồi. Hai hàng lông mày khẽ chau lại, Linh tiếp tục một vài thao tác, cũng may mọi thứ đều ổn nhưng có vẻ như một chút tức giận vẫn kịp len lỏi vào đầu óc cô, Linh khẽ lầm bầm: "Cái quái gì vậy? Đồ chảnh chó"

Toàn bộ câu mắng của khánh hàng đặc biệt này được một người nào đó ở đầu dây bên kia nghe trọn vẹn. Vì chưa tắt máy nên anh gần như phát hỏa với cô khách hàng này, chẳng phải anh đang nỗ lực khắc phục sự cố cho cô ta sao, chẳng qua tại máy tính của anh sập nguồn nên công cuộc mới bị gián đoạn như thế, thế mà cô ta còn lên giọng chửi người. Một cái thở dài có vẻ kèm theo sự bế tắc, Nghĩa lặng lẽ tắt điện thoại rồi lại bấm gọi lại. Nhìn dãy số trên màn hình, Linh nhanh chóng bắt máy:

- Có phải bên anh nhận tiền xong rồi liền vô trách nhiệm như thế đấy à, mặc cho khách hàng còn chưa kịp nói gì thì đã tắt máy, tắt hỗ trợ. – Linh nói liền một mạch không ngừng nghỉ

- Nếu thực sự bên anh vô trách nhiệm như em nói thì hiện tại cuộc gọi này sẽ không phát sinh, và ngay lúc này anh sẽ tắt máy. Em nên bình tĩnh, thực ra lỗi này là của bên anh, do máy tính của anh vừa rồi sập nguồn nên không kịp báo trước cho em, nếu máy tính của em vẫn còn gặp sự cố thì bên anh sẵn sàng hỗ trợ tiếp. Em yên tâm là anh không mang danh tiếng, uy tín của công ty ra đổi lấy 100.000đ của em đâu. Bây giờ máy tính của em còn lỗi nào nữa không để anh trực tiếp qua đó giải quyết. – Nghĩa nói một mạch như để trút hết những bực tức trong người anh.

- Dạ thưa anh, cũng may mọi thứ đều ổn cả. Nếu có vấn đề gì em sẽ gọi cho anh sau được chứ- Linh nói đầy vẻ ấm ức

- Ừ, có gì thì gọi cho anh...mà quên, lần sau muốn mắng người khác thì nhớ tắt điện thoại đi rồi hãy mắng nhé. Anh tắt máy trước, chào em.

Linh như chết lặng người sau câu nói của anh ta...hóa ra...hóa ra. Cô ôm đầu gào lên thành tiếng...

Kết thúc một ngày với một vị khách hàng khó tính, đầu vẫn văng vẳng câu chửi thề của Linh, nhớ lại cô gái này một cô gái mắt to, da trắng, tóc đen khuôn mặt ưa nhìn, cái giọng lanh lảnh khá đáng yêu, thế mà nóng nảy đến vậy. Nghĩa bỗng khẽ cười bí hiểm. Buổi tối ngay hôm đấy, tường facebook nhà một người nào đấy đã bị đào bới, hẳn là tường nhà Linh, còn hung thủ không ai khác chính là Nghĩa. Anh dùng số điện thoại của Linh để tìm kiếm, và hiển nhiên anh dễ dàng tìm thấy cô giữa hàng nghìn người tham gia thế giới ảo đó. Thì ra ngoài việc là nhân viên văn phòng của một công ty, cô còn bổ sung vào kho nghành nghề của mình một việc nữa là viết lách tự do. Sau khi bới tung tường nhà Linh, Nghĩa bắt đầu đọc đến những truyện mà Linh viết. Cô nàng này chủ yếu xây dựng những nhân vật nữ chính tỏa sáng nhiều hơn, những cô nàng thông mình, có đầu óc linh hoạt, biết tính toán, mạnh mẽ, thành công và đạt được chỗ đứng trong xã hội. Anh thoáng nhớ đến Mai Anh, cô cũng là một cô gái xinh đẹp, thông minh, có đầu óc, nhưng cô cũng là một người có tham vọng lớn, theo đuổi tham vọng mà bất chấp mọi thứ. Anh thở dài, tắt máy tính đi ra ban công với một ly café và một điếu thuốc trên tay. Lần nào cũng thế, những lúc trầm tư, anh đều dùng café và thuốc lá để giúp mình tỉnh táo hơn, nhưng không phải lần nào chúng cũng phát huy tác dụng hiệu quả và lần này là một ví dụ điển hình nhất. Bao ba số đã bị anh đốt đến những điếu cuối cùng nhưng anh vẫn chẳng thể nào hiểu được mình đang muốn gì. Liệu anh có nên suy nghĩ lại vấn đề giữa anh và Mai Anh..

Đã hơn một tuần trôi qua, hôm nay lại một lần nữa Linh phải gọi đến cái dãy số mà cô không muốn gọi nhất. Bản office có vấn đề, hoặc cô lại mới làm gì sai với cái máy tính của mình, nó lại bắt đầu thái độ không hợp tác với cô.

- Alo...

- Alo, chào anh, Em ở Cầu Giấy, hơn một tuần trước em có nhờ anh cài lại win cái máy tính đấy ạ?

- Ừ, anh nhớ rồi, sao thế em, nó gặp lỗi gì à?

- Dạ vâng, bản office đó hình như là bản lậu, bản chưa crack hay sao ạ?

- Ừ, giờ còn ai dùng bản quyền nữa đâu em, đó là bản anh down trên mạng, sao thế nó có vấn đề gì à?

- Vầng, em không mở được các file excel và word.

- Thế à, tất cả các file đều không mở được?

- Vầng, tất cả luôn ạ?

- Ok, như này đi anh hiện tại cũng đang ở gần chỗ em, để anh qua xem giúp em luôn

- Thế ạ, vậy thì tốt quá, anh qua xem giúp em luôn ạ, em sợ cái teamview của anh lắm rồi.

Nghĩa bật cười vì câu nói thật thà của Linh. Sau một hồi gõ gõ, bấm bấm cái máy tính của Linh đã trở lại trạng thái bình thường.

- Ok, đã xong, giờ thì hoàn toàn bình thường rồi nhé

- Liệu 1 tuần sau nó có lại ậm ạch nữa không ạ?

- Chắc chắn là không nếu em không làm nó nhiễm thêm bất cứ con virus nào nữa.

- Hì, Em biết rồi. Cám ơn anh nhé. Mà quên, có cần phải thanh toán tiền không anh?

- J Tiền thì không, nhưng bây giờ đến giờ ăn trưa rồi em có thiện chí mời anh suất cơm thì anh cám ơn.

Nghĩa vừa nói vừa cười, còn không quên kèm theo cái nháy mắt khiến mọi dây thần kinh của Linh bị duỗi thẳng trong vài giây. Nhưng thông minh hoạt bát vốn là rất đáng quí, Linh nhanh chóng sử dụng những tố chất vốn có của mình, cô nhoẻn miệng cười, gật đầu đồng ý.

Linh kéo Nghĩa đến một quán bụi ngay gần công ty mình, đây là quán mà Linh thường ghé chân bởi lần nào cũng thế Linh đến đây nếu không phải là đang đói run rẩy tay chân thì cũng là đang rất vội vì vậy cô buộc phải đến nơi gần nhất nếu không muốn chết giữa đường vì đói hoặc muộn. Lâu dần tự nhiên Linh trở thành khách quen của quán. Sự xuất hiện của Nghĩa ngày hôm nay khiến chi chủ quán đẩy ánh nhìn tò mò về phía Linh.

- Chị sâu, cho em như cũ, cho bạn em một suất thập cẩm nhé.

- Nay đi cùng người yêu hả vịt?

- Không chị ạ, bạn thôi.
Tự sát

Tự sát

Máu, phun từng dòng đỏ lòm ra từ cổ tay, đau rát, cái cảm giác đau và sợ hãi dâng

23-06-2016
Luyến tình

Luyến tình

Tôi vừa đưa chân bước lên bậc thềm thứ ba thì trong nhà cũng vọng ra những tiếng

22-06-2016
Đông này không có anh

Đông này không có anh

Có sai không khi em cứ mãi yêu anh, yêu một người đã có người để thương, yêu như

22-06-2016
Biển gọi tên anh

Biển gọi tên anh

Cậu mong rằng một ngày nào đó, biển sẽ gọi tên cậu, và rồi trái tim cậu lại

22-06-2016
Hương trà gừng

Hương trà gừng

Nguyên chắc chắn rằng mình sẽ quên. Dẫu cậu biết rằng sự lãng quên ngay cả bản

23-06-2016
Just brother

Just brother

Thật khó để chấp nhận sự thật nhưng khi đã muốn làm người yêu của Trang anh cũng

22-06-2016
Ngốc thế

Ngốc thế

  Người đâu mà ngốc thế không biết! *** "Nè, Nam làm cái gì vậy hả?". Giọng nhỏ

22-06-2016
Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy, có biết bao nhiêu chuyện để giận hờn, có vô số cớ để trách

22-06-2016
Son môi và Anh

Son môi và Anh

Tôi ghét những thỏi son, chính xác là như vậy nhưng đó là tôi của thời điểm 3 năm

22-06-2016
When you're gone

When you're gone

Chợt thấy trong lòng chẳng còn buồn, có chăng chỉ là một chút những cảm xúc mang tên

22-06-2016
Thiên Thần của mẹ

Thiên Thần của mẹ

"Cái thai chưa được 3 tháng, cháu nên quyết định giữ lại đứa bé hoặc bỏ

22-06-2016
Vẫn sẽ là anh và em

Vẫn sẽ là anh và em

Định mệnh đã sắp đặt trong trái tim anh chỉ mang một hình bóng... *** 17 năm

23-06-2016
Chênh vênh

Chênh vênh

Hình ảnh của con thuyền cứ lướt trên dòng sông trong những luồng gió cứ chống

22-06-2016
Mẹ kế

Mẹ kế

Có lẽ trong tâm thức của mỗi người khi nhắc đến dì ghẻ chắc chắn là một người

22-06-2016
Dừng lại để yêu...!

Dừng lại để yêu...!

Để yêu thương, không phải là lúc nào cũng là chạy theo và bất chấp, mà đôi khi đơn

22-06-2016
Ván bài lật ngửa

Ván bài lật ngửa

Phụ nữ, nếu đã yêu thì dù sống chết, dù có phải xuống địa ngục cũng không từ

23-06-2016
Chuyện tình hoa súng

Chuyện tình hoa súng

Cái gì đến rồi sẽ đến. Cái tan dù có vững bền, dù có đẹp đẽ mấy rồi cũng

22-06-2016