Câu chuyện của bốn năm

Câu chuyện của bốn năm

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Câu chuyện của bốn năm

↓↓
.. tình yêu tuyệt vời

Lời trái tim của anh dành tặng em..."

Ca khúc "Thầm yêu" nổi tiếng một thời của ca sỹ Duy Khoa bây giờ đang được thể hiện lại bởi cậu sinh viên Mạnh Hoàn, đám đông ngày một phấn khích nhún nhảy theo. Các nữ sinh viên dường như muốn nhào vào ôm lấy Hoàn. Dưới ánh đèn sân khấu cậu ta quả thực sáng lấp lánh như ánh mặt trời. Khi ca khúc dần kết thúc một bó hoa được chuyển đến tay Hoàn. Không chút ngần ngại cậu ta tiến thẳng về phía giáo viên, tới thẳng chỗ tôi đang ngồi, quỳ xuống và đưa bó hoa cho tôi. Cả đám đông như mất kiểm soát chợt vỡ òa rồi nhanh chóng im bặt. Mọi ánh mắt dồn về phía tôi, tôi cảm thấy vô cùng bối rối nhưng quyết định nhận hoa. Tôi tự nhủ rằng: chỉ là một bó hoa, không nhận sẽ khiến Hoàn mất mặt và làm ảnh hưởng tới không khí của mọi người.

Ngay khi bó hoa trao đến tay tôi, Hoàn lại biến mất. Cả đêm đó và cả hôm sau cậu ta góp mặt hết hoạt động này đến hoạt động khác, tôi cũng bù đầu trong công việc. Tới sáng ngày sau nữa, lễ kỉ niệm đã kết thúc tốt đẹp, trong khi tôi đang cảm ơn từng sinh viên đã tích cực tham gia hoạt động thì Hoàn từ đâu chạy tới. Cậu ta choàng tay qua cổ, kéo tôi sát vào người cậu ta dõng dạc: "Ôm cái cho đỡ nhớ". Tất cả sinh viên xung quanh quay ra nhìn chúng tôi như vật thể lạ. Mặt tôi nóng như vỡ tung trong khi Hoàn không có ý định nới lỏng tay...

IV. Phụ huynh học sinh.

Một tuần mới bắt đầu. Tôi nhận thấy những cái nhìn lạ lùng khi đi giữa sân trường và cả tiếng xì xào trong lớp học. Về tới bộ môn tôi tiếp tục bắt gặp những nụ cười bí hiểm, những cái nháy mắt đầy ẩn ý cho tới một câu hỏi thẳng thắn từ đồng nghiệp: "Thế nào, hai đứa công khai rồi hả"?

Công khai? Tôi hiểu mọi người đang nói tới ai. Sự thật tôi và Hoàn không có gì, hoàn toàn không nhưng tôi đâu có một trăm, một nghìn cái miệng để giải thích. Tôi biết mọi người nhận ra sự khác biệt trong cách đối xử của Hoàn với tôi. Tôi cho rằng đó chỉ là tình cảm của một người em trai với chị gái. Hoặc có thể đó là sự ngộ nhận tình cảm của tuổi trẻ, sẽ có ngày cậu ấy tìm được tình yêu với một cô gái trẻ trung cùng độ tuổi chứ không phải với một người lớn hơn cậu ấy tới năm tuổi.

Khi bị đồng nghiệp trêu chọc, tôi đã cố gắng giải thích cho tới lúc mệt mỏi chỉ biết cười trừ im lặng. Nhưng mọi chuyện đã tệ hơn rất nhiều khi sinh viên toàn trường dành cho tôi cái nhìn không mấy thiện cảm. Một thầy giáo yêu một sinh viên là chuyện được chúc phúc còn một cô giáo hẹn hò với sinh viên lại là điều thị phi. Nếu như sự thật tôi hẹn hò chắc hẳn tôi sẽ khác, đằng này tôi bị oan và không ai tin tôi. Tôi đã ôm ấm ức ấy nguyên một ngày rồi chạy thẳng về nhà khóc thút thít. Trong một khoảng khắc tôi cảm thấy tất cả đau buồn đều kéo đến. Tôi đã mất tình yêu bảy năm và cứ ngỡ rằng sẽ bắt đầu sống thật tốt ở thành phố này nhưng bây giờ tôi biết phải làm sao? Những cái nhìn soi mói, những tiếng xì xào ác ý. Rồi đây ai sẽ nghe tôi giảng bài? Ai sẽ tin rằng tôi không có tình yêu với sinh viên kém tuổi.

Ding dong... ding dong...

Tiếng chuông vang lên từng hồi dài, tôi uể oải bò ra khỏi giường.

- Đến đây làm gì?

- Chị khóc à? Mắt đỏ hoe thế kia.

- Liên quan gì tới cậu. Về đi.

- Lớn thế này mà còn khóc nhè à. Kẹo này.

Tôi nhìn những chiếc kẹo nằm gọn ghẽ trên bàn tay Hoàn đang xòe ra trước mặt tôi, bất chợt tôi nắm lấy chúng ném ra xa và hét lên.

- Cậu thôi đi, tôi có phải trẻ con đâu mà lúc nào cậu cũng đem kẹo ra dỗ. Cậu cút đi, tôi ghét cậu. Tất cả rắc rối là tại cậu. Cậu cút đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Nước mắt tôi bắt đầu rơi lã chã, tôi ngồi sụp xuống khóc nức nở. Hoàn luống cuống ngồi cạnh tôi, đặt một tay lên lưng vỗ vỗ.

- Chị đừng như vậy mà, mau nín đi. Tự nhận không phải trẻ con mà còn khóc ăn vạ ai.

- ....

Mười phút, hai mươi phút trôi qua, tôi nức nở cho tới khi kiệt sức. Cảm giác như tất cả uất ức đã trào ra ngoài nhường chỗ cho cơn buồn ngủ. Tôi loạng choạng đứng dậy quay vào nhà.

- Em yêu chị.

Hoàn bước tới ôm chặt tôi từ đằng sau. Tôi không còn chút sức lực để chống cự nên đã ứng im chịu trận. Thời gian lặng lẽ trôi, tôi gỡ tay Hoàn bước thẳng vào nhà. Hoàn đứng ngoài nhìn vào nhà cho tới khi tất cả đèn được tắt. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi...

Sáng thứ ba, tôi đứng trước gương tự nhủ hàng triệu lần: phải mạnh mẽ. Đã lạc quan: rồi mọi chuyện sẽ qua. Thậm chí tôi còn tự động viên: kể cả tôi và Hoàn có yêu nhau thì việc đó không trái pháp luật. Hẳn là nhà trường sẽ không sa thải một giáo viên tâm huyết vì tin đồn thất thiệt.

Thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu cũng đến rồi đi. Tôi đã vượt qua một tuần không rơi thêm một giọt nước mắt. Tôi quyết định tự thưởng bản thân ngày thứ bảy không ra đường. Chỉ nằm nguyên trên giường đọc truyện.

Tiếng nhạc Roly poly vang lên đều đặn...

- Cháu có phải là Dương không?

Một giọng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên.

- Cô là mẹ của Hoàn, cô có thể gặp cháu một lát được không?

Mẹ Hoàn? Có lý do gì để cô ấy hẹn gặp tôi? Tôi chưa bao giờ nghe thấy Hoàn nhắc đến mẹ và tôi cũng chưa bao giờ tò mò về gia cảnh cậu ta nhưng tôi đã đồng ý hẹn gặp.

Hai giờ chiều ở một quán cafe gần nhà tôi, cả quán chỉ có một vị khách nữ duy nhất. Nhìn thoáng qua cô ấy khoảng ba mươi tuổi nên tôi đoán không thể là mẹ Hoàn. Năm nay Hoàn hai mươi hai nên áng chừng mẹ cậu ta cũng phải ngoài bốn mươi tuổi.

- Cháu là Dương?

Tôi ớ người khi vị khách nữ chủ động bắt chuyện.

- Dạ vâng ạ. Cô là?

- Cô là mẹ Hoàn.

- Dạ cháu chào cô.

- Chắc là cháu ngạc nhiên. Thật ra cô là mẹ kế của Hoàn.

- ...

- Cô xin lỗi vì đường đột hẹn cháu nhưng Hoàn bỏ nhà đi mấy hôm nay.
Mối tình đầu

Mối tình đầu

Thế là chúng tôi chia tay nhau, chỉ tiếc rằng chúng tôi mới chỉ nắm tay nhau chạy nhảy

23-06-2016
Phá kén, bay ra!

Phá kén, bay ra!

Nhung không kiêng nể yêu người kém tuổi, vì dù Long kém tuổi nhưng cậu ấy rất chững

22-06-2016
Chị

Chị

Sài gòn vào ngày đầu đông, nắng nhạt dần, những cơn mưa bất chợt len lỏi từng góc

23-06-2016
Dừng lại để yêu...!

Dừng lại để yêu...!

Để yêu thương, không phải là lúc nào cũng là chạy theo và bất chấp, mà đôi khi đơn

22-06-2016
Nghe bằng trái tim

Nghe bằng trái tim

"Nếu đôi tai không thể lắng nghe, hãy cảm nhận bằng trái tim" *** Alice là nhạc công

22-06-2016
Như bản tình ca

Như bản tình ca

Mẹ anh hẹn gặp tôi vào một buổi chiều thứ ba. Vì đang trong giờ hành chính nên

22-06-2016
Nụ cười xứ Nẫu

Nụ cười xứ Nẫu

Tôi thấy nụ cười hóm của Hàn như chúc mừng tôi. Tôi nháy mắt cười cùng Nhiên. Và

22-06-2016
Ngốc thế

Ngốc thế

  Người đâu mà ngốc thế không biết! *** "Nè, Nam làm cái gì vậy hả?". Giọng nhỏ

22-06-2016
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-20166 chương
Thầy

Thầy

Hồi bé nghĩ "thầy" đơn giản lắm, miễn ai dạy mình ở trường thì là thầy. Lớn lên,

23-06-2016
First Love

First Love

Mối tình đầu là gì? Là chút ngây ngô của một ánh nhìn, chút rạo rực của một trái

22-06-2016
Sinh linh xóm nghèo

Sinh linh xóm nghèo

"Phá nó đi. Ngày mai đi phá liền cho tao." "Nhưng nó là con ông mà?" "Làm sao tao biết nó

23-06-2016
Bản tình ca màu nắng

Bản tình ca màu nắng

Họ đã xa nhau sáu năm. Cứ ngỡ rằng khoảng cách sẽ dập tắt tình yêu nhưng đối với

22-06-2016
Phá kén, bay ra!

Phá kén, bay ra!

Nhung không kiêng nể yêu người kém tuổi, vì dù Long kém tuổi nhưng cậu ấy rất chững

22-06-2016
Cụ già ven đường

Cụ già ven đường

Trên một con đường mòn người ta đang làm đường dở, xe cộ đi lại đông nghịt,

23-06-2016
Chờ để yêu

Chờ để yêu

Giờ thì tôi cũng đã tự cảm thấy cuộc sống rất có giá trị, cuộc sống còn rất

22-06-2016

Ring ring