Hai người vẫn ngồi đó cho đến hơn 12 giờ họ mới trở về căn phòng quen thuộc. Chuông điện thoại vẫn reo lên inh ỏi. Lan Hương đọc tin nhắn rồi mặt đỏ bừng lên trong lo lắng. Minh Khải không giám nói gì hơn, vì cậu hiểu tính cô. Và lần này, cậu cũng không có quyền gì để góp ý, cũng không muốn can thiệp tới chuyện tình yêu của Hương nữa. Cậu thấy lòng mình đau. Lập tức cậu ôm choàng lấy Hương, nhưng không nói một lời nào....
Trời đã về khuya, Lan Hương không thể nào ngủ được. Chuông điện thoại báo tin nhắn liên hồi, Hương bấm trả lời tin nhắn trong vẻ hoang mang, rồi quay sang nhìn Khải: - Anh!
Minh khải mở to mắt nhìn Hương, cậu rất thích cái cách Hương gọi từ "Anh" vì mỗi lần nghe xong từ đó, cậu thường chờ đợi những lời yêu thương từ cô. - Sao nào?
- Anh Khang đang xuống đây đấy, em phải làm sao?
Minh Khải lặng người đi không biết nói điều gì, cậu cũng không hiểu vì sao đã bỏ trốn rồi Hương lại nhắn tin cho Quân biết cô đang ở Vũng Tàu. Nhưng ngay lúc đó cậu thấy nhói trong tim mình, cậu lo sợ điều gì...
Hai giờ đồng hồ trôi nhanh, tiếng chuông điện thoại lại vang reo lên. Cứ mỗi lần nghe thấy chuông điện thoại, là hai khuông mặt lại nhìn nhau. Hương Lan nhìn Khải tỏ vẻ có lỗi, cô vẫn quyết tâm không bắt máy, vì có lẽ nếu bắt máy thì đó sẽ là cuộc điện thoại định mệnh. Hương không bắt máy, nhưng nhắn tin lại cho Quân, rồi quay sang Minh Khải muốn nói điều gì. Nhìn vào mắt Lan Hương, Quân biết cô muốn nói điều gì.
- Em ra với Hoàng Quân đi, cậu ấy chạy tít từ Thành Phố xuống tìm em giờ này đủ chứng tỏ tình yêu mà cậu ấy dành cho em. Cuộc đời mà, có ai hoàn hảo đâu, bỏ qua cho nhau những khuyết điểm nhỏ để hướng tới những đều tốt đẹp hơn.
Lan Hương ôm choàng lấy Minh Khải. - Nhưng.....còn anh?
- Anh không sao, anh ở đây, mai anh bắt xe về. Em ra với cậu ấy đi, hãy làm theo tiếng gọi của con tim mình.
- Nhưng em thấy có lỗi với anh.
- Lỗi phải gì chứ, anh hiểu mà, anh không sao
Khải cố gắng bật cười, dù trong lòng vẫn ích kỷ muốn giữ Lan Hương ở lại, đơn giản vì tình yêu đang rực cháy trong cậu, nhưng cậu không thể, cậu nháy mắt Lan Hương rồi vỗ mạnh lên vai cô: Anh không sao mà... Cố gắng giữ cho tâm trạng đủ bình tĩnh, Minh Khải với lấy balo cho Hương rồi mở toang cánh cửa, em hãy ra với Quân đi, khuya rồi, để cậu ấy một mình ngoài tội nghiệp. Lan Hương nhìn Minh Khải rồi ra khỏi phòng, tiếng cửa đóng lại khá nhẹ nhàng, nhưng nó đủ sắc bén như dao khứa sâu vào trái tim cậu.
Cậu gục mình bên cánh cửa, từng tiếng nấc không thành lời đau đớn. Cậu khóc cho tình yêu của cậu, khóc cho trò đùa nhân thế đang trêu ngươi cậu. Cậu khóc như chưa bao giờ được khóc. Cậu cảm giác như mình bị bỏ rơi vậy, đau đớn và tủi cho chính mình. Tại sao? Tại sao Lan Hương lại làm thế với cậu, cậu không phải là bánh xe dự phòng để Hương tìm đến, vun đắp tình yêu khi cần, thoạt vụt đến thoạt vụt đi trong chớp mắt. Cậu như muốn bóp nát con tim mình ngay lập tức. Đau!
Căn phòng đêm ấy lạnh vắng, một mình cậu ngồi một góc như kẻ si tình. Thành phố biển sáng hôm ấy đẹp biết bao, biển chào đón Minh Khải bằng cái nắng ấm áp, Cậu nhìn mình trong gương rồi bật cười. - Haizz! Trông mày đáng thương quá đấy! Buồn hả? Vớ vẩn. Hãy nhớ rằng, trên đời này còn có nhiều thứ phải làm hơn là tình yêu. Mày quên sứ mệnh của mày rồi sao? Minh Khải thở dài rồi tát vào mặt mình để trấn tĩnh. -Thôi quên đi, hãy coi đó là một giấc mơ, ừ là giấc mơ đấy...
Một mình dạo biển, cái cảm giác cô độc lạ lùng, chưa bao giờ biển lại vô cảm như vậy trong lòng cậu. Biển không còn đẹp nữa, sóng biển vỗ về cũng không làm trái tim cậu nhói lên từng hồi như xưa nữa.... cậu đi lang thang như một kẻ vô hồn... Chuông điện thoại reo lên: - Thầy ơi! Thầy đâu rồi, sao hôm qua thầy không dạy? - Minh Khải cười lớn, thầy bị bắt cóc em ơi, nhưng thầy thoát được rồi, hôm sau chúng ta lại học nhé! Đó là cậu học trò cưng của cậu, lúc nào cũng Thầy ơi, thầy à vậy đấy! Minh Khải thấy vội vàng rời biển để trở về với bày trẻ. Cậu cho rằng, tình yêu lớn nhất của mình vẫn còn đấy, bọn trẻ chính là tình yêu, là vitamin năng lượng có thể thay thế cho những tình yêu khác. Cậu bắt xe và trở về nhà...
Từ dạo ấy trở đi, Minh Khải không còn thích đi biển nữa, trái tim cậu thêm một lần nữa đóng băng. Cậu cũng thử một lần yêu biển, yêu cái tuổi thanh xuân đáng lẽ phải có. Cậu mong rằng một ngày nào đó, biển sẽ gọi tên cậu, và rồi trái tim cậu lại được hòa cùng biển, cậu sẽ yêu và được yêu như bao giờ...