- Chuyện làm ăn của nhà tao, liên quan gì đến mầy?
Tôi cũng bất ngờ, nên hỏi:
- Có chuyện gì vậy cô Tình?
Bà Tình chỉ chờ dịp này trút một hơi dài như hát vọng cổ
- Con bé Vy mới đến thuê nhà , tại sao mầy nói với nó là gia đình tao cho thuê với giá mắc và mầy bảo nó đừng thuê? Gia đình tao có đụng đến mầy chưa, mầy rửng mỡ hả?
Nghe một câu chuyện hoàn toàn không có thật cộng với tôi vừa mới bị sếp mắng ở công ty, tôi điên tiết lên đáp lại bà Tình.
- Ai nói cô?
- Con Trinh trong xóm
Bà Tình chỉ rõ tên người
Tôi nói tiếp
- Ai nói thì cô dẫn người đó đến đây gặp con ngay và liền.Con cũng muốn xem ai rảnh quá không có chuyện làm rồi dựng chuyện hại người.
Bà Tình nói: "Con Trinh nói!"
- Vậy thì cô kêu người đó tới đây đi, gặp con, ba mặt một lời nói cho ra lẽ. Tôi vừa nói vừa tra chìa khóa mở cửa.
Tôi mời bà Tình vào nhà
- Cô vào nhà đi, ngồi đây rồi điện thoại người đó lại đây. Con muốn hỏi chuyện cho ra lẽ. Cô đừng thấy con không nói gì là mọi người tưởng hiền rồi muốn nói gì thì nói. Thử đụng vào rồi biết, lần này mà không nói cho ra con không để yên đâu.
Bà Tình như chợt nhận ra điều gì rồi hạ giọng một cách đáng ngờ
- Thì nó nói với tao vậy đó, giờ thì nó không có ở nhà. Ý tao là nói mầy đừng có xen vào việc làm ăn nhà tao thôi. Chuyện mầy có nói hay không để tao hỏi kĩ lại, vậy nha!
Nói rồi bà Tình đứng phắt dậy bỏ ra ngoài.
Tôi thừa biết bà Tình dựng chuyện để bắt nạt tôi, ai ngờ không được nên tẽn tò bỏ về. Bà ta cũng thừa biết tôi không bao giờ to tiếng với ai, chuyện trái phải gì cũng dùng miệng để nói với nhau từ tốn. Và tôi đã việc gì thì phải rõ ràng trắng đen chứ không phải vì sợ ai mà đổi trắng thành đen. Từ đó đến nay chẳng thấy bà ta có động tĩnh gì với tôi nữa.
Cách đây mấy hôm " dãy nhà khá giả" có một vụ mất trộm. Hôm đó là thứ năm trong tuần, tôi bị ốm nên xin nghỉ ở nhà. Buổi sáng tôi có gọi con bé đầu ngõ một ly nước cam nên con bé đem vào và gõ cửa nhà tôi. Tôi ra mở cửa thấy trước nhà có một chiếc xe máy với một thanh niên ngồi trên xe. Nhìn chung thì ăn mặc cũng đàng hoàng, chỉnh tề giống người đi làm nên tôi chẳng nghi ngờ gì. Con bé đưa cam xong đi tôi cũng đóng cửa đi nằm. Khoảng năm phút sau thì nghe mất trộm.
Cả xóm chạy lại ngôi nhà bị mất trộm để theo dõi vụ việc. Nhà bà Nghĩa mất một xe máy wave với hai cái laptop. Hai mẹ con bà mới chạy đi mua đồ trở về thì nhà cửa trống hoắc, mọi đồ vật trong nhà rối tung lên. Không chỉ ở dưới mà cả trên lầu cũng lục tung hết cả lên. Kiểm tra lại tiền bạc thì không có để ở nhà nhiều. Lúc đó tôi không biết chắc có phải thanh niên lúc nãy đi với đồng bọn không nên không dám khẳng định . Cả xóm được một phen cảnh giác cao độ với ăn trộm.
Sau vụ việc mất trộm đó, bà Nghĩa bắt camera ở cổng ngoài, trong phòng khách, trên lầu mỗi chỗ một cái. Đổi toàn bộ ổ khóa chống trộm, thay lại cửa tự động. Công nhận nhà bà ta mất nhiêu đó của sau đó bà ta mua lại hai cái laptop mới với chiếc xe airblack liền. Có người nói: "Đáng đời ai biểu suốt ngày hách dịch, tự cao tự đại chi, mất là đáng đời".
Suy cho cùng miệng lưỡi thế gian là độc địa. Ngôn ngữ là phương tiện để truyền tải kiến thức, ngôn ngữ hay mang lại điều tích cực, ngôn ngữ bẩn mang lại điều tiêu cực. Ở đâu trên trái đất này chúng ta sống cũng cần hàng xóm và tình làng nghĩa xóm mới là quan trọng. Nơi tôi ở, mọi người thường xuyên đóng cửa, chẳng nói với nhau nhiều. Thường xuyên chửi bới nhau như cơm bữa là chuyện bình thường, ở riết rồi cũng quen, mới đầu tôi cũng sốc ngôn ngữ lắm. Cũng giống như việc tôi quen với hàng xóm quê tôi chan hòa, thân thiện ai cũng vui vẻ cởi mở vậy.