Chạm đến tinh khôi

Chạm đến tinh khôi

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Chạm đến tinh khôi

↓↓
.

Vậy rồi có hôm, chị trở nên một con người khác, quyết đoán và táo bạo. Khi hai mẹ con khắc khổ ấy quyết định dắt díu nhau bỏ quê cũng là lúc người vợ trẻ phát hiện chồng mình đã có người phụ nữ khác, cũng là một ả nghiện sòng bài. Ờ, vậy thì đi, còn gì để lưu luyến nữa đâu. Mùa rẫy xóm cồn năm ấy chỉ vừa chớm xanh một nửa.

Tôi cũng từng có một thời suy nghĩ về hôn nhân đơn giản như chị. Rồi sau đó cũng lâm vào bế tắc giống chị. Mặc dù cuộc tình không đi đến đích, nhưng ngày ấy tôi cũng lờ mờ hiểu ra rằng cuộc sống hôn nhân không như mình từng nghĩ. Khi muốn chinh phục, người ta sẵn sàng bất chấp hết, hy sinh hết, thậm chí cả những sở thích, những suy nghĩ cá nhân. Tôi và anh khi ấy là một.

Nhưng lúc tôi đã là con mèo mướp vừa mắc phải một trận mưa lạnh run nằm ngoan ngoãn trong lòng anh, lúc anh hiểu rằng chặng chinh phục của mình đã về đích an toàn, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Khi đó anh là anh, chứ không phải là chúng ta. Cái anh chăm lo là cuộc sống bản thân mình, chứ không phải là cuộc sống chúng ta. Sau đêm ấy, những ngày tháng tiếp theo làm hoen gỉ dần, mục rữa dần một nửa niềm tin của tôi. Nửa còn lại đổ nát hết vào ngày anh từ khước đứa nhỏ sắp gọi mình bằng cha.

Hai mẹ con lên Sài Gòn đến nay đã gần bốn năm. Bốn năm, họ không có nét gì là người thành thị, lớp quê mùa vẫn còn đằm sâu trong người. Ngày ấy chị không mường tượng ra bằng cách nào để mình có thể sống được ở chốn nầy. Ăn ở đâu, ngủ ở đâu, tiền kiếm đâu ra? Nhưng mà được. Lo lắng cho lắm, rồi thì giờ đây chị cũng đã là người lăn lộn bốn năm ở đất Sài Thành đó thôi. "Làm hết sức, tới đâu hay tới đó em ơi", chị thủ thỉ. Tôi dợm nghĩ phải chăng đó là "máu liều" mà người phụ nữ miền Tây vốn có?

Mắt chị sáng trưng khi khoe mình đã trải qua hàng chục nghề. Trong câu nói đó tôi sờ được cả một mớ tự hào không hề nhỏ. Tôi lại thử "phiên dịch" câu nói đó ra một ý nghĩa khác là "Đừng nghĩ đàn bà đái không qua ngọn cỏ à nghen" rồi tự cười thầm trí tưởng tượng của mình. Công việc hiện tại của chị là đẩy xe trái cây đi bán vào ban ngày, ban đêm thì nhận mấy công việc lặt vặt, ai kêu gì làm nấy. Cho tới ngày... người ta phát hiện ra căn bệnh quái ác trong não Tinh Khôi.

Khi tôi hỏi "Tiền đâu lo cho con nhỏ?", chỉ không nói được, mắt ràn rụa.

Nhìn người phụ nữ nuốt khan mấy miếng cơm trợn trạo, tôi thấy nhói lòng. Có lẽ tôi và chị vừa bắt được một sợi dây nào đó nối với nhau. Chuyện của chị đã qua lâu rồi, chị không buồn khi nhắc lại. Nhưng tôi lại đằm mình trong vũng buồn lầy lụa và ngợp ngoạng với câu chuyện của riêng tôi. Mặc dù không nhắc lại, nhưng người mẹ ấy, đứa con gái ấy, đôi mắt ấy, đủ làm cơn buồn trong tôi xé kén chui ra khỏi mớ ký ức đã đóng bụi từ lâu. Nỗi đau vẫn còn đó, sâu lắm. Giống như lần đi rừng bị gai nhọn đâm vào chân đến tứa máu. Nhưng cái gai của cây rừng chỉ đau một chỗ. Còn cơn đau của cái gai trong lòng tràn từ nơi nầy sang nơi khác, rộng như một đồng cỏ héo úa. Lòng tôi cũng đã úa từ ngày ấy.

Chỉ có Tinh Khôi, khác với hai người đàn bà bạc mệnh chúng tôi, nó vẫn luôn tươi tắn. Đôi lúc cơn đau trườn mình ra nham nhở, nó ôm đầu ây da hít hà một chút, nhăn mặt một chút. Rồi lát sau khi cơn đau đi qua, Tinh Khôi lại tươi cười. Tôi chưa thấy con bé khóc lần nào. Đôi mắt Tinh Khôi làm tôi thèm quá. Phải chi trong nhà mình cũng có một thiên thần nhỏ với cặp mắt sáng trưng như vậy. Tôi sẽ cưng nó biết chừng nào, sẽ vuốt ve, nâng niu và gìn giữ nó hơn cả kho báu. Nhưng cơ hội đó, tôi biết mình đã phủi khỏi tay từ nhiều năm trước.

Đến ngày thứ ba, tôi được xuất viện. Cơn đau trong đầu cũng dịu đi khá nhiều. Các kết quả xét nghiệm đã lần lượt có đầy đủ. Cũng may là không vấn đề gì to tát, chỉ cần uống thuốc và ghi nhớ một số dặn dò của các bác sỹ, thường xuyên kiểm tra định kỳ. Vậy mà làm tôi phát rầu suốt mấy ngày. Có lẽ phải nhanh chóng gọi điện cho những chiến hữu trên xe biết để họ an tâm. Được về nhà, tha hồ tiếp tục du lịch, còn hàng trăm hàng ngàn điểm đến đang chờ đợi mình.

Trong khi tôi lui cui dọn đồ đạc vào balô, Tinh Khôi căng tròn đôi mắt trong veo, miệng cứ líu lo như trước mặt nó là một người quen thân từ lâu lắm. Nó gửi những lời chúc an lành đến tôi và nhắc tôi quan tâm đến sức khỏe nhiều hơn. "Cô về rồi con cũng buồn quá, mà biết sao giờ, có duyên thì mình gặp lại, cô hén". Ừ, có duyên thì gặp lại, tự dưng tôi thấy con bé lớn quá chừng. Không phải về chiều cao, mà về tâm hồn. Ngay cả sự chia ly, nó cũng nghĩ lạc quan đến thế.

Còn khoảng hơn một tiếng nữa mới đến giờ xuất viện, tôi tranh thủ chợp mắt chốc lát để lấy lại tinh thần. Trong cơn mơ, tôi thấy một bìa rừng chạy dài hun hút, xa xa thấp thoáng một ánh mắt tinh khôi.

Tôi thức giấc thì cơn mưa cũng vừa khẽ khàng đậu bên ô cửa sổ. Đó cũng là lúc y tá đến đưa Tinh Khôi ra khỏi phòng để chuẩn bị phẫu thuật. Trong đầu tôi va phải nhiều câu hỏi, liệu rồi ca mổ có thành công không, liệu rồi con bé có khỏe lại không, mẹ nó làm sao để có đủ tiền chi trả? Tôi dúi một ít tiền còn lại của mình vào tay chị, dẫu không đáng là bao so với chi phí nặng nề của ca phẫu thuật, nhưng xem như là lời cám ơn dành cho bài học về nghị lực mà Tinh Khôi đã dạy cho tôi. Trước khi đi, con bé nắm chặt tay tôi, vẫn thấy nụ cười quen thuộc:

"Cô về mạnh giỏi nghen cô. Đừng lo cho con quá, mổ xong là khỏe thôi mà".

"Ừ, con rán... nghe. Mau bình phục...". Tôi nói không tròn câu, nước mắt không thể nuốt vào trong được nữa, nó rơi rồi.

Chiếc băng ca bắt đầu được đẩy đi, nó còn nói với theo:

"Có duyên thì mình gặp lại, cô hén".

Ừ, thì có duyên sẽ gặp. Mạnh mẽ lên, Tinh Khôi!
Sinh linh xóm nghèo

Sinh linh xóm nghèo

"Phá nó đi. Ngày mai đi phá liền cho tao." "Nhưng nó là con ông mà?" "Làm sao tao biết nó

23-06-2016
Những kẻ ăn mày

Những kẻ ăn mày

Bây giờ, thấy người ta đi chùa khác quá, người ta chẳng khác gì người ăn xin đi tìm

22-06-2016
Hàng xóm

Hàng xóm

Ở đâu trên trái đất này chúng ta sống cũng cần hàng xóm và tình làng nghĩa xóm mới

22-06-2016
Ký sự ngày mưa

Ký sự ngày mưa

Tình cờ trong một lần về nhà ôn thi, tôi có được nghe một câu chuyện về một

22-06-2016
Trở về

Trở về

Ngược nắng, ngược gió về lại chốn xưa, nơi đó có cánh diều bay trên đồng xanh

22-06-2016
Trái tim không gục ngã

Trái tim không gục ngã

 Sẽ luôn có những người cảm phục Khiết Du vì cô chính là một trái tim không bao giờ

22-06-2016
Tình bạn mùa đông

Tình bạn mùa đông

- Lạnh quá! - An xoa hai lòng bàn tay vào nhau rồi xuýt xoa. - Tớ không chịu nổi nữa

23-06-2016
Xin hãy tha lỗi cho em

Xin hãy tha lỗi cho em

Mạnh nghe được hết câu chuyện giữa mẹ và Lan. Nghe những lời Lan nói, Mạnh cảm

23-06-2016
Cứ để nó mưa đi!

Cứ để nó mưa đi!

"Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng

22-06-2016
Người tình xứ núi

Người tình xứ núi

Gùi hàng gỡ xuống từ đôi vai hao gầy như trút đi gánh nặng khó gọi tên trong giây

23-06-2016
Nụ cười xứ Nẫu

Nụ cười xứ Nẫu

Tôi thấy nụ cười hóm của Hàn như chúc mừng tôi. Tôi nháy mắt cười cùng Nhiên. Và

22-06-2016
Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy, có biết bao nhiêu chuyện để giận hờn, có vô số cớ để trách

22-06-2016
Thôi thương, thôi nhớ

Thôi thương, thôi nhớ

"Người ta cứ bảo em khôn, lấy ông Việt kiều đi Tây đi Mỹ cho sướng chứ theo chi chú

23-06-2016
Em còn yêu anh không?

Em còn yêu anh không?

Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò dậy khỏi

23-06-2016

Ring ring