Ba mẹ thường hay giận nhau suốt cả tuần, không nói chuyện, không điện thoại, chỉ vì những chuyện vụn vặt như vậy. Ba vẫn nhứt mực giữ quan điểm của mình: văn chương không có lợi, nó là liều thuốc phiện ru ngủ con người.
***
Tải về
Mẹ tôi vẫn khóc suốt từ khi lên xe. Gã đàn ông không hề biết gì về mẹ và cũng chẳng cần phải quan tâm hỏi han khi thấy bộ dạng của mẹ lúc nầy. Ông xe ôm ấy chỉ lặng lẽ làm công việc của mình là hỏi "cô đi đâu", rồi "cho cho tôi xin tiền xe", vậy thôi. Tôi không nghe thêm bất kỳ câu hỏi nào khác nữa. Ông chỉ mong sớm chở khách đến nơi cần đến, chuyện của thiên hạ quan tâm chi cho mệt.
Khi đã đứng trước cổng khu trọ tập thể, mẹ lại chần chừ vài phút. Trước tiên là lấy khăn lau nước mắt. Có một mớ tóc chỗ nầy chỗ kia bung ra bê bết như những kẻ đanh đá, mẹ dùng hai bàn tay chải chải lại mái tóc rối bù của mình. Cuối cùng là chỉnh sửa lại áo quần cho tươm tất trước khi bước vào. Mẹ không muốn người ta nhìn thấy mình trong bộ dạng như lúc nãy. Mẹ đã quá sợ những lời xì xầm về mình.
Mở khóa phòng, mẹ đẩy hờ cánh cửa ra vừa đủ để thân thể mảnh khảnh lách vào, không quên khóa trái lại. Uể oải đặt ba lô xuống rồi gieo mình vật vã trên giường, mẹ lại khóc và trở về trong trạng thái lúc nãy một cách nhanh chóng. Lại đầu bù, tóc rối, mặt xanh xao và nhếch nhác, quần áo xộc xệch. Và, khóc hu hu như con nít. Mẹ lúc nầy nom giống một chú mèo mướp ướt sũng và bẹp dính trong mưa. Vài lọn sáng nhớt nhát hắt hờ từ cái đèn vàng vọt ngoài sân chảy dài trên mặt mẹ, lấm lem.
Đó là một ngày cuối tháng Mười, thành phố khá ẩm ướt bởi sương, mát dìu dịu.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tất cả cư dân trong thành phố nầy cũng đều sẽ mát. Vẫn có những người hừng hực bốc hỏa như lò than đang rực hồng.
Cái nóng trong cả hai chín hơn khi ba giáng vào mặt mẹ những lời nói thật tệ hại. Khóc là trạng thái đầu tiên mẹ có thể thực hiện lúc đó. Gương mặt mẹ thừ ra đến tội nghiệp. Không hiểu sao tôi lại bắt đầu trỗi lên cảm giác ghét ba. Cách đây vài hôm tôi đã thấy ba ôm mẹ âu yếm và nói những lời ngọt ngào, bây giờ thì lại...
"Sao em lại để cho có thai?".
Mẹ nói nhát gừng:
"Em... em... xin lỗi".
"Xin lỗi gì mà xin lỗi. Anh đã dặn em kỹ lắm rồi mà".
Tiếng hét của ba làm mẹ giựt mình, mẹ cúi đầu xuống, giọng run run nói tiếp:
"Em... em không biết, em... xin lỗi. Anh...?".
"Không xin lỗi gì hết. Bỏ đi!".
Tiếng "bỏ đi" của ba nhẹ hều cứ như cái bào thai ấy chỉ là hình sương bóng khói.
"Sao? Anh... nói gì? Bỏ... bỏ con mình à?".
Mặt mẹ biến sắc. Làm sao có thể không bất ngờ trước câu nói ấy. Tôi còn bất ngờ, huống chi mẹ. Chưa từng nghĩ người mà tôi gọi bằng ba ấy lại lạnh lùng phủi bỏ đứa con ruột thịt? Nhưng lời nói đã vừa thốt ra rành rành đó mà. Sao ba tàn ác đến vậy? Căm ghét trong tôi dành cho ba đang có chiều hướng tăng dần. Tôi mong câu nói vừa rồi chỉ bốc đồng trong lúc nóng giận, tôi mong sẽ nghe một câu nói khác lấp đầy vào lỗ hổng mà tôi và mẹ đang rơi. Nhưng không.
"Con gì mà con, đẻ nó ra rồi sao học hành? Em có nuôi nó nổi không? Rồi ba mẹ hai bên biết thì sẽ ra sao?".
Cơn giận càng lúc càng tràn trụa dài thượt trên mặt mẹ. Mẹ bắt đầu lạc giọng:
"Nó là cốt nhục, là máu thịt của mình?".
"Không con cái gì hết! Bỏ nó ngay nếu muốn tiếp tục sống bên nhau".
"Anh... anh...".
Giọng mẹ lắp bắp, vẻ sợ sệt và mong chờ trong ánh mắt rũ rượi biến mất, nó dần dần sắc hơn. Tưởng như cái giọng đó, ánh mắt đó sẽ nổ tung ra.
"Anh quyết định bỏ nó?".
"Ừ, bỏ nó đi!".
"Đồ khốn nạn!".
Bốp! Cái tát mẹ giáng vào mặt ba tôi nghe rất rõ.
Đó là những điều tôi đã thấy đêm nay. Tôi hiểu chúng.
* * *
Tôi, một bào thai hai tháng tuổi. Cũng như những bào thai khác, chúng tôi là những thực thể vô hình đang dần chuyển hóa thành hữu hình. Giai đoạn đó, cái chúng tôi dùng để tiếp xúc với thế giới bên ngoài gọi là "thức". Nó và cơ thể không phải một mà tách bạch nhau. Với nó, chúng tôi có thể hiểu tất cả mọi khái niệm của cuộc sống như một con người đúng nghĩa. Lúc cơ thể hoàn thiện và chuẩn bị ra khỏi bào thai, sẽ hợp lại với thức và xóa sạch mọi ký ức, mọi sự hiểu biết. Sau đó, khi trở thành một con người, chúng tôi phải học lại chúng thời gian dài.
Tôi đã trải qua một giấc ngủ dài, khi tỉnh dậy thì đang sống trong bụng người con gái nầy. Tôi biết mình phải gọi cô ấy bằng mẹ. Mẹ tôi hai mươi tuổi, dáng cao, mảnh khảnh, nước da trắng và thích cột hai bím tóc hai bên. Mẹ đang là sinh viên Đại học, ngành Văn. Tôi thấy mẹ thường ngồi trên máy vi tính gõ lốc cốc cái gì đó rất lâu.