Càng lớn càng nhận ra Tết không phải là ngày hội của trẻ con mà là những khoảnh khắc ấm áp, sum họp bên gia đình, có ba có mẹ cùng nhau quây quần ăn bữa cơm tất niên.
***
Tết trong tôi chia hai khi mẹ mất vào cái đêm mưa phùn gió bấc. Những ngày cuối đông rét căm. Cu Bin cất tiếng khóc oe oe chào đời cũng là lúc mẹ tôi nhắm mắt đi xa và không bao giờ quay trở về để đoàn tụ cùng với mấy ba con tôi nữa. Mẹ chảy máu quá nhiều khi hạ sinh cu Bin. Bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giữ được mạng sống cho mẹ. Ba đau đớn khôn cùng, bế cu Bin trên tay nhìn các bác sĩ trùm mảnh vải trắng lên đầu mẹ. Cu Bin nghịch hai đôi chân, bàn tay bé xíu cứ nắm chặt áo ba, không rời. Cặp mắt to tròn, sáng lấp lánh đảo qua đảo lại.
Tải về
Ngày đưa tang mẹ, cu Bin nằm trong nôi, chớp mắt, thi thoảng lại phát ra những tiếng chí chóe nghe như tiếng cười, thật hồn nhiên. Mọi người đều bảo sau này lớn lên thằng bé sẽ lanh lợi và hoạt bát. Đó là một ngày thật buồn nhưng gia đình tôi được an ủi khi có cu Bin. Thằng bé là sinh linh bé bỏng, là món quà mà thượng đế ban tặng trước khi Người đem mẹ tôi đi. Đôi lúc thấy nó thật đáng thương và cũng đáng hận. Nếu không có sự xuất hiện của nó thì mẹ tôi đã không phải ra đi. Đúng, cu Bin là ngôi sao chổi, là điềm xấu luôn mang tai họa đến cho gia đình tôi. Tôi căm ghét nó.
Cu Bin mau ăn chóng lớn, nghịch phá hết biết. Bao nhiêu đồ chơi ba mua về, nó đều phá hư hỏng. Tôi mắng thì nó ngồi im, giương cặp mắt tròn xoe nhìn tôi với vẻ biết lỗi. Tôi quay mặt đi, nhìn nó tôi lại nhớ về mẹ. Một lát sau tôi quay lại, thấy cu Bin đang đưa mu bàn tay lên lau quanh khóe mắt. Lần đầu tiên tôi thấy thằng bé khóc, khóc một cách nghiêm túc, không phải là tiếng khóc chào đời là tiếng khóc của một đứa trẻ tủi thân, luôn miệng gọi mẹ ơi. Dù cay xé lòng nhưng tôi vẫn không bước đến ôm cu Bin, vỗ về nó, an ủi nó. Phải làm sao cho nó hiểu mẹ nó đã không còn. Hiện giờ bà đang ở một nơi rất xa. Tôi chỉ biết khóc cùng cu Bin. Ghét thì có ghét nhưng dù sao đi chăng nữa thằng nhóc vẫn đứa em máu mủ ruột thịt của tôi.
Những đêm thức trắng vì tôi không ngủ được. Ngồi chống cằm bên cửa sổ, tôi ngước nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời. Ở nơi nào đó, mẹ đang nhìn xuống nhân gian và trông thấy con, phải không mẹ? Con thực sự, thực sự rất muốn mẹ quay về bên con, bên ba và... cả cu Bin nữa. Con rất nhớ người. Tôi nghẹn ngào, nấc lên từng cơn và rồi ngủ thiếp đi trong cơn gió se sắt mùa đông. Trong cơn mơ màng, tôi nhìn thấy có bàn tay nào đó nhấc bổng tôi lên, đặt tôi lên giường, đắp chăn và một nụ hôn vương trên trán. Bàn tay vững chãi đó, khuôn mặt phúc hậu có vài nếp nhăn đó là người đàn ông tảo tần, quyết ở vậy để nuôi chị em tôi, người mà tôi tưởng rằng sẽ thương cu Bin nhiều hơn tôi.
Thời gian thắm thoát trôi qua, cu Bin vào lớp Một. Ngày giỗ của mẹ cũng là sinh nhật thằng bé. Tôi và ba phải vật lộn, đấu tranh tư tưởng rất nhiều, nghĩ xem nên làm thế nào để cho cu Bin vui lòng. Lo đám giỗ cho mẹ thì tội cho Bin, vào ngày sinh của mình mà không nhận được lời lúc vui vẻ nào thì cũng thật là đáng buồn. Dường như Bin cũng hiểu được điều ấy nên mỗi năm giỗ mẹ, thằng bé ngồi thừ người bên bàn thờ, gương mặt đờ đẫn, hai hàng lệ chảy quanh bờ mi. Tôi bước tới đặt tay lên vai cu Bin. Em ngước mắt nhìn tôi, giọng thút thít. "Chị hai, từ giờ Bin sẽ không đòi tổ chức sinh nhật nữa đâu." Lòng tôi quặn lại, hôn lên mái tóc cu Bin, tôi dịu giọng. "Cười lên nhé để mẹ yên vui." Cu Bin gật nhanh, đôi môi chúm chím nụ cười. Ngày xưa môi mẹ cũng xinh, hồng hào như cánh hoa anh đào mùa xuân vậy.
Bao mùa đông tàn, đem mùa xuân sang, đến lúc tôi vào đại học, sống xa nhà. Tôi ở trong một xóm trọ nghèo, không có đèn đuốc gì cả. Mỗi phòng chỉ một cây đèn dầu tù mù. Đêm 29 Tết, tôi đem ghế ra ngồi ở hàng hiên. Năm nay tôi không về, số tiền dành dụm tôi gửi về cho ba sắm sửa và mua quần áo mới cho cu Bin. Ngồi ở đây giữa nơi đất khách quê người, nỗi nhớ trong tôi da diết, nhớ cảnh ba sớm tối đi làm vất vả, tay chân lấm lem bùn cát, nhớ góc bếp vắng đi giọng nói của mẹ, nhớ cả những lần nắm tay nhóc em lạc bước giữa chợ hoa xuân...
Màn hình điện thoại sáng lên. Giọng ba trầm khàn ở bên kia đầu dây. "Ráng giữ gìn sức khỏe nghe, con!" Tiếp theo là giọng buồn bã của nhóc Bin xen vào. "Năm sau chị nhớ về nhé, em bắt đầu biết muối dưa rồi đấy." Tôi chị kịp nói. "Dạ, thưa ba!" rồi nhanh chóng cúp máy vì nếu tôi tiếp tục trò chuyện, tôi sợ mình sẽ yếu lòng mà òa khóc nức nở... Chuyến xe buýt cuối cùng đi qua để lại những làn khói bụi phía sau mịt mù. Ánh sáng tắt dần nhường chỗ cho bóng đêm.
Thời gian thoi đưa, vật đổi sao dời, hạnh phúc về một mái ấm, về những khoảng trời ký ức tuổi thơ luôn sống mãi trong tâm trí tôi. Dù mẹ đang ở thiên đường xa xôi, dù Tết năm nay tôi không trở về nhưng Tết với tôi luôn là gia đình, trong đó có ba-người đã nâng cánh ước mơ, thắp sáng bao ước vọng cho đứa con gái của người. Ba mãi là mùa xuân tuyệt vời nhất trong lòng con.