Hắn cũng chẳng để nó nói câu nào.
Nó quay vào nhà dắt xe ra và đạp đến trường. Suốt cả buổi học không thấy hắn đến. Nó chống cằm ngồi suy nghĩ miên man về hắn , rồi nó nghĩ thầm " không biết có phải vì cô gái tên Hà không nhỉ, hay hắn bị bệnh, hay hắn có chuyện gì, ba mẹ hắn lại cãi nhau nữa à? Chuyện gì đang xảy ra, sao hắn không đi học?" Bao nhiêu câu hỏi bỏ ngõ cứ hiện ra liên tục trong đầu nó.
Trưa đi học về nó ăn cơm xong chạy đi làm thêm liền. Nó nghĩ hắn cũng đi làm. Đến nơi nó không thấy hắn, hết buổi làm hắn không đến. Nó lo nên đi làm về nó đạp xe đến nhà hắn. Nó bấm chuông
Một lát sau có người ra mở cửa bảo rằng hắn không có ở nhà. Nó hỏi
- Cô ơi! Nguyên có làm sao không , hôm nay bạn ấy không đi học
- Hình như là đi với bé Hà từ sáng rồi
- vậy ạ, cháu cảm ơn cô, cháu xin phép
Nói xong nó quay ra dắt xe ra về
Về đến nhà, lững thững lên lầu . Mẹ nó nghe tiếng nó nên đi ra bảo nó ăn cơm
- Con có cần mẹ hâm cơn giúp con không?
- Con mới ăn ở chỗ làm rồi mẹ à!
Nó ôm mẹ nó rồi đi lên phòng. Nó nằm lăn lông lốc trên tấm nệm. Rồi nó thấy buồn. Chẳng hiểu sao khi nghe cô người làm nhà hắn nói " Nó đi với bé Hà từ sáng rồi" nó lại buồn đến vậy. Nó cũng chẳng hiểu tại sao lại buồn? Nó đi tắm rồi tắt đèn đi ngủ mà trong lòng đầy câu hỏi.
Ba ngày liên tiếp hắn không đi học cũng chẳng đi làm. Nó thấy sốt ruột, gọi điện hắn không nghe máy. Trưa đi học về nó chạy thẳng đến nhà hắn. ra mở cửa là cô gái tên Hà.
- Bạn tìm Nguyên hả, Nguyên đang trên lầu. Bạn có muốn mình gọi không?
- Nguyên có bị đau ở đâu không bạn?
- Không, Nguyên vẫn khỏe. À quên giớ thiệu với bạn, mình là bạn gái của Nguyên. Mình từ nước ngoài về .
- À vậy hả. Mình đến chỉ để xem Nguyên có bị đau gì không, nếu không thì mình về đây.
Nó đạp xe mà lòng nặng trĩu "thì ra là bạn gái của Nguyên, sao hắn không nói cho mình biết chứ?" nó suy nghĩ miên man
Sáng nó đến lớp thật sớm mới có 6:30. Nó ngồi bàn ở phía trên cùng mấy nhỏ bạn. Nó đang cố trốn Nguyên, không biết giờ gặp Nguyên nó phải nói gì, có gì đó đang vỡ vụn trong lòng nó hay nó đang thích hắn? Hắn cũng đã đi học lại, vẫn đến trễ và ngồi bàn dưới cùng. Vào lớp không thấy nó hắn nhìn quanh một lượt thấy nó ngồi phía trên, hắn lấy điện thoại gọi nhưng nó không nghe máy. Giờ ra về hắn đứng chờ ở chỗ lấy xe.
- Sao gọi không nghe máy?
Nó giả vờ không biết
- Ủa, ông có gọi tui hả? Đâu để tui coi, sáng giờ để chế độ rung nên không biết
Nó nói rồi lấy điện thoại ra xem.
Hắn nhìn chăm chăm vào mặt nó
- Bà ốm hả? Hắn hỏi vì thấy mặt nó nhỏ đi, người cũng ốm xuống chắc mấy ki lô gam
- Ốm hả, đẹp chứ mắc gì đâu. Hắn và nó cùng ra cổng đã thấy cô bạn gái của hắn đứng chờ.Hôm nay hắn không đi xe đạp và hắn về cùng cô bạn gái.
Nó nhìn theo chiếc xe khuất dần trong dòng xe cộ tấp nập. Mắt nó nhòe đi, có lẽ nó thích hắn thật rồi.
Những ngày sau đó nó tránh mặt hắn tối đa. Nó cũng nghỉ ở chỗ làm thêm với lý do bài quá nhiều nên không có thời gian rảnh. Nó nói với ba là dạo này nó hơi mệt nên ba đưa đón đi học, mà nó mệt thật đó, nó ốm xuống thấy rõ. Nó ít ăn, thường xuyên bỏ bữa. Nó buồn, nó không muốn để ai biết nó buồn vì nó thất tình. Ở trường nó vẫn cười tươi như hoa, gặp hắn nó vẫn cười như không có chuyện gì. Về nhà gặp ba mẹ nó vẫn cười nói bỡi vậy mà không ai biết nó đang buồn ghê gớm, chỉ có nó mới thấu hiểu được nỗi thất tình đau khổ như thế nào.
Đang học nó ngất xỉu. Mọi người xúm lại định bồng nó đi cấp cứu. hắn từ phía sau " tránh ra" hắn hét lên và chạy đến bồng nó chạy thật nhanh xuống xe cấp cứu mọi người đã gọi . Ba mẹ nó hoảng hồn chạy đến bệnh viện. Mẹ nó khóc nức nở sợ hãi nó có chuyện gì, ba nó đi qua đi lại , đứng ngồi không yên. Hắn đứng dựa vách tường mà hai chân run lẩn bẩy. Hắn đang cầu nguyện cho nó đừng xảy ra việc gì.Cuối cùng nó cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, mặt nó tái nhợt không còn chút máu. Nó được các bác sĩ đưa ra phòng hồi sức nằm. Ba mẹ nó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó thở phào nhẹ nhõm khi đã hỏi bác sĩ tình trạng của nó "cháu nó bị suy nhược , chắc bị tổn thương tinh thần nhiều nên mới dẫn đến như vậy, anh chị chăm sóc cháu và nói chuyện cho cháu được vui thì sẽ nhanh qua thôi". Ba mẹ nó cũng thắc mắc rằng hằng ngày vẫn thấy nó vui vẻ, chỉ là thấy nó biếng ăn hơn, học nhiều hơn. Họ chẳng hiểu nguyên nhân nào nó lại tổn thương về mặt tinh thần. Mẹ nó đi ra ngoài nhìn thấy hắn, mẹ nó nói
- Lâm nó không sao rồi cháu à, cháu đã vất vả rồi. Nhân tiện cho cô hỏi dạo này Lâm nó học ở trường có xảy ra gì không, nó có buồn chuyện gì không sao nó lại tổn thương đến mức này. À, mà dạo này cô không thấy cháu đi học cùng nó nữa, hai đứa cãi nhau à?
Hắn trả lời mẹ nó
- Dạ cháu với lâm không cãi nhau cô à!
- Vậy cháu vào trong thăm Lâm đi, cô đi ra căn tin chút
Nói rồi mẹ nó đi , hắn cũng vào phòng để thăm nó. Ba nó biết ý nên đi ra ngoài. Hắn cầm bàn tay bé nhỏ của nó khóc rưng rức như vừa bị ai đánh. Con trai mà khóc thì chỉ có khóc cho người yêu quí thôi. Vừa rồi bồng nó trên tay, hắn thấy sợ, một nỗi sợ tột độ, hắn sợ mất nó, hắn sợ vô cùng nên hai chân hắn cứ run lẩy bẩy. Và giờ sau tất cả những nguy hiểm rình rập. Hắn mới dám khóc. Có lẽ vì sợ mất nó hắn mới khóc hay mừng vì nó không sao nên hắn khóc.
Nó tỉnh lại, miệng khô khốc mở mắt ra thấy hắn ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay nó không buồn rút ra. Nó nhìn hắn, hắn đang khóc, những giọt nước mắt còn đọng trên mi, trên má hắn chảy xuống cằm, xuống áo. Nó nhìn hắn thật lâu cho đến khi hắn nhìn khuôn mặt nó thì hắn mới biết nó đã tỉnh tự lúc nào.
- Tỉnh rồi hả, có muốn uống chút nước không? Nói rồi hắn đến bên bình thủy rót cho nó cốc nước ấm. Hắn đỡ nó ngồi dậy, hắn lấy cái gối kê phía sau lưng nó rồi lấy ly nước cho nó uống từng ngụm nhỏ. Nó mệt nên thở khó khăn. Tuy mệt nhưng nó vẫn nói cảm ơn hắn
- Cảm ơn nha! Ba mẹ tui đâu rồi?
- Họ đi ra căn tin rồi
- Ông có mệt không, về nhà nghỉ ngơi đi!
- Không tui muốn ở đây với Lâm.
Nó bỗng nghe hắn gọi tên mình chứ không gọi là bà nữa. Nhưng nó chợt nhớ ra là Nguyên đã có bạn gái, rồi nó tiếp:
- Tui mệt , tui muốn nằm một chút. Ông về nhà đi, cảm ơn vì đã đưa tui đến bệnh viện.
Hắn nhìn nó và hắn biết nó đang trách hờn hắn. Hắn không đi ,vẫn ngồi bên cạnh nó cho đến khi nó thiếp đi trong mệt mỏi.
Như thường lệ, 6:30 hắn có mặt trước cổng nhà nó. Mở cổng thấy hắn nó ngạc nhiên
- Ủa sao ông lại đến đây?
- Chở Lâm đi học
- Tui tự đi được mà, tui không muốn thấy bạn gái ông ghen lên đâu
- Ai là bạn gái? Hắn hỏi
- Thì Hà đó
Hắn trêu nó
- Lâm ghen hả?
- Mắc mớ gì tui ghen, khùng.
Hắn kéo tay nó lên xe. Nó yên vị trên xe hắn nhưng nó không ôm hắn. Lần này hắn lấy tay nó đặt lên eo của hắn
- Ôm vào đi, tui mới chở
Nó ngồi phía sau không nói gì. Nó để im tay trên eo hắn, có cảm giác gì đó một chút hạnh phúc len lỏi vào tim nó
Nó đi cạnh hắn trên con đường rợp bóng cây mát rượi. Đột nhiên hắn dừng lại, dựng chống xe rồi nắm lấy tay nó ôm nó vào lòng. Nó bị ôm bất ngờ nên nó giãy giụa trong vòng tay hắn, vòng tay rắn rỏi vững chãi của hắn đã giữ chặt nên nó đành đứng im. Nó nói
- Nguyên đã có bạn gái rồi sao còn làm vậy với tui?
- Bạn gái đâu?
- Là Hà đó
- Không phải
- Chính miệng bạn ấy nói với tui sao ông nói dối?
Hắn buông tay ra dắt nó đến ngồi trên ghế đá dọc bờ sông. Rồi hắn kể cho nó nghe chuyện giữa hắn và Hà
Hắn và Hà là bạn học chung từ thuở mẫu giáo cho đến hết cấp ba. Sau khi học xong cấp ba Hà đi nước ngoài du học. Hà thích hắn nhưng hắn luôn xem Hà là một người bạn thân. Ngày Hà đi đã không từ biệt hắn và hắn giận. Giận vì Hà nói với hắn những câu phũ phàng rũ bỏ tình bạn " Hà không muốn nhìn mặt Nguyên nữa, Nguyên đã làm Hà tổn thương, từ nay về sau chúng ta cắt đứt tình bạn". Thế là Hà đi hai năm không liên lạc gì hết. Hắn buồn vì Hà đã nói những câu nặng lời làm tổn thương tình bạn bấy lâu nay hắn có.
Khi Hà về hắn đã không nói chuyện với Hà nhưng Hà cứ đến liên tục và hắn tha thứ cho Hà . Những ngày Hà về đều ở nhà của hắn vì cả gia đình Hà đều chuyển ra nước ngoài sinh sống. Hà vẫn còn thích hắn nên cố theo đuổi một lần nữa. Những ngày hắn nghỉ học là để đưa Hà về quê thăm ngoại của Hà. Bà ngoại Hà đang bệnh nên cả hai ở lại chơi rồi chăm sóc bà. Điện thoại hắn không gọi được là do đi qua cây cầu khỉ bị té xuống cầu nên ướt điện thoại và hư sim luôn. Hắn đã nói rõ ràng với cô bạn thân rằng hắn đã có người yêu và người đó không ai khác là nó.