.. Hải này, tớ thích cậu.
Như phải cố gắng lắm mới không bỏ chạy, nhưng cảm giác nhẹ hơn rất nhiều. Nó cảm nhận được có cơn gió vừa thổi qua, cảm nhận được sau lưng có vài chiếc lá đỏ rơi, và cảm nhận được trước mặt Hải đang cười.
- Như này, nghe rõ những lời tớ sắp nói nhé. Tớ cũng thích cậu, rất nhiều.
Hải cười với nó. Như dám cá đây là nụ cười đẹp nhất nó từng thấy. Như đỏ mặt, tim nó đang lơ lửng với tán bàng trên kia. Hải cũng thích nó - điều này tuyệt vời hơn cả những giấc mơ...
***
Buổi chiều thứ hai với bắp rang thơm ngậy, với bộ phim hay nhất quả đất, với cả ánh mắt dịu dàng của Hải nữa. Rồi thêm một buổi hẹn đạp xe quanh những con phố, một buổi đi khám phá những món ăn ngon... Như cảm thấy hạnh phúc như vị ngọt của thanh Chocolate hạnh nhân tan dần trong cổ họng. Nhưng... có những khoảng cách xích lại gần để đẩy những khoảng cách khác xa hơn. Nó cũng nhận ra như vậy. Khi Như và Hải ngày một gần nhau hơn thì không hiểu sao, nó và Khôi càng xuất hiện thêm khoảng cách.
***
Những ngày cuối cùng của mùa đông. Khôi gọi Như ra, cậu ấy muốn đi cùng nó qua những dãy phố. Như đồng ý, dù thấy nét mặt cậu hơi lạ. Khôi nói cậu ấy sắp phải chuyển đi.
- Cậu đùa chán thật đấy!
- Tớ nghiêm túc đấy, Như. Gia đình tớ sẽ chuyển đến Darwin - thành phố thuộc phía Bắc nước Úc.
Như nghe tim nó giật một cái.
- Vậy là cậu chuyển đi thật? Khi nào về?
- Cũng chưa biết khi nào về. Tùy theo công tác của bố tớ. Nhưng nếu cuộc sống bên đó phù hợp thì nhà tớ sẽ không về nữa. Cậu sẽ không cô đơn đâu. Cậu vẫn còn Hải mà.
- nghe nói ở Úc thời tiết ôn hòa lắm. Cậu sẽ nhớ mùa đông chứ?
- Tất nhiên. Mùa đông sẽ ở lại với cậu. Tớ sẽ rất nhớ mùa đông. Và cả cậu nữa.
Như thở dài. Nó chợt thấy mình vô tâm thế nào khi không quan tâm đến Khôi từ khi hẹn hò với Hải. Đến lớp, Như nghe tin Khôi chia tay với Ngân, nhưng nó không định nói gì với cậu ấy cả. Nó hụt hẫng lắm. Như không thể tìm ra một người thứ hai như Khôi - người mà chịu đựng tất cả những sở thích và hành động kì quái của nó.
***
Chiều thứ tư, sân bay đông nghẹt. Như tiễn Khôi và gia đình cậu. Nó và Khôi chẳng ai nói gì nhiều. Khôi đưa cho nó quyển "Điểm tựa của niềm tin" của First New mà nó thích. Như cười nhẹ, cố lờ đi cảm giác thấp thỏm lo âu khi đưa cho Khôi một chiếc khăn len. Nó muốn gửi một phần mùa đông cho cậu ấy.
- Bảo trọng nhé!
5,
Tháng 5. Hơn năm tháng trôi qua kể từ ngày Khôi đi. Mùa hè đang thấp thỏm gõ cửa. Như vẫn cảm thấy hình bóng Khôi lẩn khuất đâu đây. Nó vẫn chưa quen hẳn với cảm giác trống vắng. Khôi và nó thưởng chỉ liên lạc qua mail, Khôi bảo cậu ấy thích liên lạc qua mail theo kiểu không giải thích được. Hòm mail vẫn gửi qua lại liên tục, nhưng thời gian không cho phép nó nói nhiều. Như có rất nhiều chuyện muốn nói, bao gồm cả chuyện nó và Hải chia tay. Đơn giản vì cảm thấy không còn hợp nhau nữa. Nhưng mỗi lần gửi mail cho Khôi, Như chỉ hỏi thăm về cuộc sống của Khôi, rồi kể đôi ba chuyện trên trời dưới đất. Nói chung là ti tỉ thứ chuyện. Nhưng tuyệt nhiên không có chuyện giữa nó và Hải. Khôi thường kể về cuộc sống thường ngày của cậu ấy, về nỗi cô đơn khi xung quanh chẳng có ai hiểu cậu, đôi khi Khôi hào hứng kể về những chuyến đi. Điển hình là chuyến đi Kuranda ở Cairns của cậu ấy: "Hôm nay tớ đã được ngắm cảnh Kuranda. Thực sự rất đẹp. Tớ đã vượt qua những dãy núi, băng qua những cánh rừng mưa, cả thác nước và công viên quốc gia nữa. Lúc đi tàu thủy xuôi theo dòng sông ở đây, tớ đã tận mắt ngắm nhìn những chú vẹt sặc sỡ, tớ cũng học thổi Didgerio lúc đi qua những khu chợ cạnh thác Barron... Mọi thứ rất tuyệt. Giá như cậu ở đây thì tốt biết mấy". Rồi thì Khôi thường nhắc nó những ngày trở trời đừng để bị cảm lạnh, buổi tối không nên thức quá khuya và suốt ngày dính chặt vào laptop. Như cảm thấy vui. Vì Khôi vẫn ổn, và vì Khôi vẫn quan tâm đến nó.
Một ngày đầu tháng 6, Hải hẹn nó ra phía sau trường, nơi lần đầu tiên nó hẹn Hải.
- Dạo này chúng ta ít gặp nhau nhỉ. Sao cậu không tham gia câu lạc bộ phát thanh nữa? Dạo này cậu thế nào rồi?
- Ukm. Tớ muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc học. Như nói với vẻ bình thản nhất có thể, nó không muốn Hải nhận ra đó là vì tránh mặt Hải. Như nghĩ đơn giản cả hai không cần thiết gặp nhau thường xuyên nữa, và cả hai cần có không gian riêng.
- Như này, tớ muốn nói chuyện này với cậu. Nếu không nói ra tớ sẽ day dứt mãi mất.
Nó ngơ ngác nhìn Hải.
- Tớ và Khôi có quen nhau từ trước. Và lúc đầu tớ không quan tâm đến cậu. Nhưng Khôi đã tìm tớ, và nói tớ hãy tìm hiểu cậu thử xem...
- Và cậu đã... giả vờ thích tớ? - Như có cảm giác nghẹn lại ở cổ họng.
- Như này. Cậu hãy tin tớ. Tớ đã quan sát cậu một thời gian và biết rằng cậu là một cô gái ấm áp, dễ mến. Tớ đã thực sự thích cậu, và tớ sẽ trân trọng những gì đã qua...