Disneyland 1972 Love the old s
Hai chiếc lược

Hai chiếc lược

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Hai chiếc lược

↓↓
jpg" alt="Hai chiếc lược"/>Tải về

"À, tại vì nó bị dở hơi mà", tôi nhanh chóng tìm ra câu trả lời.

- Thế còn cậu?

- Mình muốn làm nhà báo.

- Tại sao?

- Vì chị mình rất thích làm nhà báo.

- Thế thì liên quan gì đến cậu?

- Mình rất muốn thực hiện ước mơ của chị. Chị mình không thể thực hiện ước mơ ấy. Chị mình mất rồi.

Tôi lặng cả người khi nghe Hà Anh nói thế. Tôi không còn cảm thấy ghét nó nữa, thay vào đó là một nỗi thương cảm và khâm phục tấm lòng cao đẹp của Hà Anh.

Thực sự, đèo Hà Anh về không phải là một nhiệm vụ khổ sai như tôi từng nghĩ. Sau hôm đấy, tôi cảm thấy giữa tôi và nó đã tồn tại một mối giao cảm. Tôi không ghét nó như trước. Nhưng lúc chơi với Hội soi gái, tôi vẫn tiếp tục nói xấu Hà Anh. Tôi không biết tại sao mình vẫn cứ làm thế. Tôi biết mình thật là một thằng tồi. Nhưng tôi không thể dừng được.

- Này sao mày ghét nó thế mà hôm trước tao lại thấy mày đèo nó về?

- Tao có muốn đâu. Nó cứ năn nỉ nên tao phải đồng ý. Đi với nó chán bỏ xừ, toàn nói chuyện học hành.

Một hôm, tôi ba hoa với mấy đứa là Hà Anh có một thói quen kì cục là hôm nào cũng lôi một chiếc lược màu hồng ra rồi ngắm nghía vuốt ve mà chẳng bao giờ dùng chải tóc. Nó quí cái lược đấy như vàng. Thằng Minh si-líp liền bảo tôi giấu cái lược đi cho nó hoảng đến phát khóc. Bọn tôi cười khoái trá khi nghĩ đến cảnh đó.

Thế là giờ thể dục, tôi giả vờ quên đồ chạy lên lớp rồi lục cặp Hà Anh. Tôi giấu chiếc lược vào bồn rửa mặt phòng vệ sinh nam rồi chạy ù xuống sân. Tiết sau, Hà Anh phát hiện ra chiếc lược đã biến mất. Nó loay hoay tìm mãi mà không thấy, bèn quay sang hỏi tôi:

- Cậu có thấy chiếc lược của mình đâu không?

- Chiếc lược nào cơ?

- Chiếc lược màu hồng mà mình vẫn hay mang ra ấy.

- Vậy à, mình không biết.

Tôi cười thầm trong bụng khi thấy Hà Anh đã hoảng hốt lắm rồi. Nó hỏi cả mấy đứa khác nhưng đứa nào cũng lắc đầu. Đến khi nó bắt đầu rơm rớm nước mắt thì tôi thấy thương thương bèn bảo:

- Có mỗi chiếc lược mà cũng khóc. Mình giấu đấy, để mình đi lấy cho.

Tôi tung tăng chạy vào phòng vệ sinh nam, nhưng hỡi ôi, chiếc lược đã không còn ở đấy nữa. Ai đó đã lấy mất rồi. Tôi tự trách mình dại dột khi để ở một chỗ nhiều người qua lại như thế. Tôi về lớp, mặt mày còn hoảng hốt hơn cả Hà Anh lúc nãy:

- Chết rồi, nó không còn ở đấy nữa. Ai lấy mất rồi.

Nghe tôi nói, Hà Anh bỗng trào nước mắt. Nó gục xuống bàn sụt sùi.

- Xin lỗi. Mình chỉ định đùa thôi. Ai ngờ...

Hà Anh vẫn khóc.

- Chỉ là một chiếc lược thôi mà. Mình sẽ mua đền cậu cái khác.

Ngay sau đó, tôi đã phải hối hận vì câu nói của mình khi nghe Hà Anh đáp:

- Đó là chiếc lược chị tặng mình trước khi mất...

Thấy Hà Anh khóc, mấy đứa xung quanh xúm lại dỗ dành. Trong khi đó, mấy thằng trong hội soi gái đứng chỉ trỏ cười cợt. Thằng Minh si-líp vỗ vai tôi:

- Mày khá lắm.

Lúc đấy tôi chỉ muốn đấm cho nó một phát. Nhưng thay vào đó, tôi lại mỉm cười với nó. Tôi thấy mình cũng hèn hạ và xấu xa như nó.

Hai chiếc lượcTải về

Chiếc lược mãi mãi không tìm lại được, cũng như tình bạn giữa tôi và Hà Anh mãi mãi không thể hàn gắn. Dù tôi đã mua đền Hà Anh một chiếc lược khác nhưng nó vẫn giận tôi. Hà Anh không nói năng gì với tôi suốt cả năm lớp chín. Sau đó chúng tôi lên cấp ba và không gặp lại nhau.

Mãi đến tận bây giờ, kí ức đó vẫn là nỗi buồn trĩu nặng trong tôi. Ngày hôm ấy đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi nhận ra cái gì là phải cái gì là trái. Tôi nhận ra mình là ai...

Giờ đây đứng trước mặt Hà Anh, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ vì chuyện đó trong khi cô ấy dường như đã tha thứ cho tôi.

- Mình xin lỗi vì chuyện chiếc lược.

- Mình không còn giận chuyện đó đâu.

- Lúc đó mình cư xử như một thằng ngốc. Đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình.

- Thôi cậu đừng buồn vì chuyện đó nữa. Thực ra, mình cũng không phải khi giận cậu suốt cả năm lớp chín như thế.

Mình vẫn còn nhiều thứ khác để nhớ đến chị. Hơn nữa, bây giờ mình có một kỉ vật khác cũng quí không kém.

Hà Anh lôi từ trong túi xách ra một chiếc lược khác. Đó là chiếc lược tôi đã tặng cô ấy...
Quy luật tự nhiên

Quy luật tự nhiên

"Mặt Trời bằng tuổi nó, hay rõ hơn là cùng lớp, chỉ khác cái Mặt Trời là nam còn nó

22-06-2016
Oan gia

Oan gia

1. Tôi ghét Nguyên, thật sự rất ghét, vì đúng là từ nhỏ nhỏ đến lớn cậu ấy chỉ

23-06-2016
Nước mắt của đá

Nước mắt của đá

Thật ra, trong lòng tau mi mãi mãi là mối tình đầu tiên mà tau không thể nào quên

22-06-2016
Con tàu chở tình yêu

Con tàu chở tình yêu

Em thấy không tất cả đã xa rồi Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ Tuổi thơ kia

23-06-2016
Nhỏ Bọ Cạp

Nhỏ Bọ Cạp

Cậu ấy nói thích em, vậy mà mấy ngày sau em phát hiện ra là cậu ấy cũng

23-06-2016
Nụ cười của gió!

Nụ cười của gió!

Gia đình Uyên gặp bao nhiêu chuyện như vậy nhưng sao tui chưa bao giờ thấy Uyên

22-06-2016
Bạn thân

Bạn thân

Trên đời này, có một đứa, hễ học giỏi hơn mình, điểm cao hơn mình là mình ghét,

22-06-2016
Nụ cười của gió!

Nụ cười của gió!

Gia đình Uyên gặp bao nhiêu chuyện như vậy nhưng sao tui chưa bao giờ thấy Uyên

22-06-2016
Tri kỷ

Tri kỷ

Thứ đáng giá đến đâu cũng không đáng giá bằng tri kỷ. *** Ngày xưa có một phú

22-06-2016
Sau tất cả

Sau tất cả

Bắt gặp anh trên đường, giữa những con phố ngày nào ta vẫn hay lui tới, nên cười,

22-06-2016
Ai mà biết...

Ai mà biết...

- Ba ơi sao ba chết sớm thế, ba ơi con chưa kịp phụng dưỡng ba lấy một ngày ba đã đi

23-06-2016
Nó và hắn

Nó và hắn

Nó Tóc tém, cao 1.56m ,chuyên mặc quần Jeans, áo sơ mi đủ loại. Nó mạnh mẽ, cá tính,

22-06-2016
Ký sự ngày mưa

Ký sự ngày mưa

Tình cờ trong một lần về nhà ôn thi, tôi có được nghe một câu chuyện về một

22-06-2016
Như một giấc mơ

Như một giấc mơ

Tôi nhận ra, dù thế nào, thì chị vẫn vẹn nguyên trong trái tim tôi, nó chưa bao giờ phai

22-06-2016
Mẹ kế

Mẹ kế

Có lẽ trong tâm thức của mỗi người khi nhắc đến dì ghẻ chắc chắn là một người

22-06-2016
Màu của tình yêu

Màu của tình yêu

"Anh đi đây". Ba chữ ấy đến với với tôi lặng lẽ vào buổi sáng đẹp trời, Hoàng

23-06-2016