Hôm ấy đi về, An có thấy Dương, nhưng cậu ấy cứ bước đi. An cúi mặt xuống, nó thấy vô cùng thất vọng. Thế mà lúc ngẩng đầu lên...cậu ấy đang đứng quay lại nhìn nó. Rồi chẳng biết nó lấy dũng khi ở đâu mà nhìn trực diện cậu ấy chứ không né tránh nữa. Cứ nhìn như vậy thôi, chẳng ai nói với ai câu gì, rất lâu...
***
An đang làm bài tập thì Di hớt hải chạy vào gõ xuống bàn An:
"Này, biết chuyện gì chưa? Dương..." An vừa nói vừa thở hổn hển.
"Cậu thở cho xong đi rồi bình tĩnh nói." An cười cười.
"Dương nộp hồ sơ thi vào một trường cấp 3 chuyên trên thành phố đấy. Cậu ấy không học ở đây đâu."
Nó rời mắt khỏi cuốn vở ngước nhìn Di, lòng nó chợt chùng xuống, một cảm giác vô cùng hoang mang bao chùm lên nó.
Cuối cùng, An quyết định sẽ viết cho Dương một lá thư. Không phải để tỏ tình, nó chỉ muốn thừa nhận về tình cảm của nó, nó không muốn sẽ phải hối hận. An không đủ can đảm để nói thẳng, viết xong, nó nhờ Di chuyển giúp. Nó chỉ muốn biết về tình cảm của cậu ấy thôi. Dù có hay không, nó đều chấp nhận.
***
Hải Dương đỗ vào trường chuyên trên thành phố, An cũng đỗ vào ngôi trường cấp 3 nó mơ ước. An không buồn về quyết định đó của Dương, cái nó buồn là sự im lặng của cậu ấy. Dương đã chẳng cho nó bất cứ một câu trả lời nào. Có lẽ là nó thật sự chỉ đang ảo tưởng mà thôi. Rằng ai kia...đang thích nó. Cậu ấy bước vào cuộc đời nó đột ngột và cũng bước ra không một lời báo trước.
Tối, An học xong bài sớm nên lên giường nghe Nite Xone. Nó thích nghe những câu chuyện về đêm, luôn mang một nỗi buồn khó diễn tả.
" Đây là tâm sự của một bạn nam tên Hải Dương học tại trường THPT A gửi đến một bạn nữ tên Hà An, sinh ngày 9/3/1999 học tại trường THPT B: Tớ không phải mặt trời, chỉ là một người bình thường mà thôi. Tớ cũng biết buồn, vui và biết "thích" một ai đó chứ. Cô gái à, mối tình đầu như một đứa trẻ con mới tập đi vậy. Bước chân đầu tiên dù đáng quí bao nhiêu thì kết quả vẫn sẽ vấp ngã. Tớ muốn nắm giữ chứ không phải buông lơi. Vì vậy, hãy cứ để như thế thôi nhé, để trong chúng ta không tồn tại một kí ức buồn nào về cái gọi là "chia tay" hết. Mọi thứ chỉ cần lưng chừng thôi, nhưng tinh khiết!
Bài hát "Nơi phương xa ấy" của ca sĩ Trần Sở Sinh chợt vang lên, An bật khóc.
"Là em bước vào giấc mơ của tôi đấy sao ?
Dẫu rằng hiện thực kia có làm tôi tỉnh mộng
....
Nơi phương xa kia là miền hoang hoải
Không chạm đến được cũng vẫn mãi vấn vương..."
Nước mắt rơi ướt đẫm gối, An cũng chẳng hiểu rõ vì sao mình khóc. Như mọi cảm xúc dồn nén đều được buông ra hết. An chợt nhớ đến mấy câu hát mà Di từng hát cho nó nghe:
"Chúng ta vẫy chào mà quên nắm lấy tay nhau
Dũng cảm bao nhiêu rồi vẫn chỉ là hai người bạn
Hóa ra những lời chẳng nói ra mới là đẹp nhất..."
***
Tớ không ghét cậu. Vì tớ chẳng thể ghét cái lần đầu tiên tớ cảm nhận tim mình rung động, lần đầu tiên tớ thấy lòng mình rạo rực, lần đầu tiên tớ buồn da diết trước sự quay lưng trong im lặng. Và vì quãng thời gian ấy, tớ đã thích một người!
***
Mối tình đầu đâu cần phải nói, chỉ cần cảm thôi là đủ. Đôi khi nó còn là chuyện của riêng mọt người thôi, nhưng vẫn là đẹp nhất. Hẳn trong những năm tháng còn cắp sách đến trường ai trong chúng ta cũng từng thích một người. là "thích", thứ tình cảm nhẹ nhàng, trong veo, mơ hồ nhưng cũng đủ làm ta bật cười khi nhớ về. Như nhà thơ Nguyễn Danh Hoàng từng viết :
Mùa thu lưng chừng đến
Lá vàng lưng chùng rơi
Lưng chừng em với tôi
Tình yêu hay tình bạn ?