Nó mở mắt, khi trời còn tối, cùng em nó ra ngoài đánh răng rửa mặt rồi vào bếp chuẩn bị bữa cơm cho bọn tạo phản. Gần trưa, nó nheo mắt nhìn một cái máy bay trực thanh bay qua, hi vọng đó là máy bay chính phủ qua dò sát. Nó nói cho bà vú già và em nó biết mà lòng nó mừng rơn. Hôm sau, một cái máy bay nữa bay qua, cũng gần gần giờ đó. Xong nhiều hôm như vậy, nó thấy, nó nói với mọi người nhưng chẳng ai tin, chỉ có em nó và bà vú là ủng hộ nó. Một chiều nọ, nó đang mang đồ ăn lên dâng cho bọn phản tặc thì …
” Bùm!!!”
Một tiếng động vang trời vang lên làm nó giật mình làm rớt đĩa thúc ăn. Một cột khói bốc lên nghi ngút, nó chìm trong một đám khói bụi mù mịt. Nó hoảng hốt, xung quanh là tiếng người la hoảng lạng làm nó càng thêm lo. Nó bỏ mặc mọi thứ, chạy ngược về chỗ nhà bếp để tìm em và bà vú của nó. Trong đám mây khói mù mịt, nó gào thét tên em nó. Bọn tạo phản đã bỏ lại con tin mà chạy thoát thân, còn một số khác chết, nằm la liệt khắp nơi.
– Chị!!! – nó ngừng chạy, quay về phía giọng nói.
– My! Em ở đâu? – nó hét lên.
– Chị hai!
Nó vội vàng chạy lại khu nhà bếp. Bà vú già nằm chắn cho em nó nên em nó không bị thương nhiều, chỉ bị xây xước tí da. Nó chui ra, bà vú già cười nhẹ rồi nhìn nó và em nó.
– Tiểu thư giữ gìn sức khoẻ, cận thận nha tiểu thư! – nói rồi bà quản gia trút hơi thở cuối cùng.
Nó và em nó khóc nhưng rồi hai đứa lại lui ra vì nghe tiếng người tới. Nó và em nó, chạy đi lụm mấy cây súng và những viên đạn từ những tên phản ngục, làm vũ khí riêng. Hai chị em nó đi sát bên nhau, nổ súng, giết bao nhiêu là người. Chính phủ, phản tặc, hai đứa nó không quan tâm, cả hai đều không tốt hơn ai dù chỉ một li. Phải! Chính phủ đã thả bom để giết và phá đội hình của bọn tảo phản mà không nghĩ suy gì tới con tin và hành khách.
Hai chị em nó cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám mây bụi, đi mãi. Mấy cái máy bay trực thang bay ngang qua đầu hai đứa nó, dừng lại trước mặt. Nó và em nó vội vàng trốn, lẩn lẩn lại gần chỗ máy bay.
– Một tên, em biết cách lái chứ? – nó cầm súng.
– Lái chắc không sao, diệt trước mấy tên đi rồi mới cướp được! – em nó nạp đạn.
– Chị ở sau, em, tiến vào máy bay “xử” gọn tên đó rồi khởi động! – nó chỉ trỏ về phía máy bay.
Em nó gật đầu, gạt súng hai gạt rồi hai đứa nhón chân ra ngoài, hai đứa chia ra hai phía. Em nó lên máy bay, ngắm rồi …
“Đoàng”
Em nó nhanh chóng nhảy lên máy bay, gạt mấy cần điều chỉnh, còn nó xử mấy tên xung quanh. Em nó điều khiển cho cánh quạt khởi động, máy bay nhấc chân lên khỏi mặt đất khoảng vài chục cm. Nó giật lùi, quay súng nhìn xung quanh rồi nhảy bám lên chân máy bay, phải khó khăn lắm mới lên được. Nó và em nó bay chưa xa thì nghe thấy tiến súng nổ. Nhưng em nó đâu phải vừa, nó lượn lách, bay tránh né những viên đạn từ phía dưới. Nó nạp đạn vào súng, nhìn vào trong gương. Chúng đang nạp đạn! Nó thò đầu và tay ra cửa sổ và nhắm bắn, xong nó lại thụt vào trong để trốn, nạp thêm đạn rồi lại thò ra bắn tiếp.
Sau hai mươi phút bắn, né rồi trốn, hai chị em nó cuối cùng cũng thoát ra khỏi vùng đó để bay về thành phố lớn ở Ukraine – Kiev. Vị tổng thống đang ngồi trước bàn làm việc, mặt đầy lo âu về việc nhà nước, trước mặt ông là mấy người đàn ông khác, mặt cũng không hơn kém.
– Tống thống! Tổng thống! – một tên chạy thẳng vào phòng mà không kịp gõ cửa, mọi người đều nhướn mắt nhìn tên lính – Có người đến bằng máy bay trực thăng, từ phía Nam, chúng ta có nên bắn bỏ không ạ?
– Không, mang người ở trên trực thăng đó xuống đây! Ta muốn gặp họ! – tổng thống đứng dậy đi ra, người trong phòng cũng chạy theo sau ông.
Nó và em nó hạ cánh ở giữa sân vườn, lính vây quanh trực thăng của nó.
– Yêu cầu bước ra khỏi trực thăng và hạ vũ khí! – một giọng loa vang lên, nó bước ra với khẩu súng trên tay làm mọi người ngạc nhiên.
Mọi người dắt nó và em nó vào gặp tổng thống, ngài tổng thống giật mình sửng sốt khi nhìn thấy nó và em nó.
– Ông ra lệnh thả bom ở miền Nam Ukraine đúng không? – Nó nhìn ông tổng thống, không còn lẽ phép gì với ông ta cả.
– Phải … Tôi ra lệnh! – sau khi nghe phiên dịch viên nói, ông ta trả lời.
– Ông có biết chỗ đó có con tin, là hành khách, lớn trẻ đều có không? – Em nó lên tiếng.
– Tôi biết! – ông ta trả lời.
– Ông … Tại sao ông lại làm vậy? – nó nói, cắn môi để ngăn bản thân mình khóc.
– Ông có biết là bao nhiều người vô tội chết không hả? – em nó hét lên – Ông có nghĩ tới người thân của họ không? Nếu là gia đình ông, liệu ông có làm vậy không? Ông cảm thấy như thế nào?
– Đừng có hỗn với tổng thống, ngài làm …
– Để cho hai cô bé ấy nói, đúng là lỗi tại chúng ta! – ông ta nhìn mọi người rồi quay sang hai chị em nó – Tôi thành thật xin lỗi! – ông thủ tướng cúi đầu.
– Ông hãy nhớ cho rõ, chiến tranh và chiến tranh không thể làm nên hoà bình đâu, ông đang gây thêm chết chóc, vấn đề cho bản thân đấy!
Nói rồi hai chị em nó quay gót tiến ra ngoài.
– Xin lỗi nhưng … – một người đàn ông lên tiếng – Hai người nhìn rất quen, tôi đã gặp ở đâu chăng?
– Tôi là Trần Ngọc Khánh Thy, đây là em tôi! – nó quay lại nhìn người đàn ông.
– Hai chị em tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn GoT! – em nó nhìn người đàn ông trước mặt.
Nó và em nó thản nhiên bước ra ngoài, chẳng nói năng gì với ai mà cũng chẳng trân trọng ai. Tổng thống của Ukraine ngay lập tức giữ nó và em nó lại rồi làm một cuộc họp lớn.
– Theo tôi thấy thì hai cô bé này nói đúng, chúng ta không thể kết thúc chiến tranh bằng chiến tranh được, như vậy chỉ mang thêm chết chóc và đau thương! – một người phụ nữ đứng lên nói cho hai đứa nó, nhiều người tán thành.
– Có thể hai đứa này cũng là phản tặc, chúng ta nên giết chúng! – một tên hét lên – Chúng to không rõ lai lịch của chúng, đó là một chuyện, lỡ chúng có ý định gì thì sao?
– Chúng quá trẻ! Điều này là không thể! – một người khác đứng lên, cuộc bàn tán trở nên sôi nổi, chẳng ai nghe ai.
– Mọi người! – vị tổng thống cuối cùng cũng lên tiếng – Hãy nghĩ thật kĩ! Chúng là hai người duy nhất, duy nhất còn sống sót sau quả bom ấy, hãy hỏi tại sao, tại sao chúng có thể sống!
Vị tổng thống tối cao phải cúi người lo sợ hai chị em nó cũng có một lí do. Ông lệnh thả hai quả bom nguyên tử, nghĩa là không có ai có thể sống sót mặc dù họ có núp dưới lòng đất hay ở trên trời. Nếu hai đứa nó thoát khỏi chỗ bị thả bom mà vẫn còn sống sót khoẻ mạnh thì đó là một điều lạ thường. Càng nghĩ, mặt mọi người trong phòng họp càng xanh lại. Có lẽ nào chúng có năng lực đặc biệt? Mới tám, chín tuổi thôi, sao chúng có thể có đủ can đảm để cầm một cây súng mà làm những việc đáng sợ như vậy? Không nói thêm nhiều, tổng thống quyết định gửi hai đứa nó lên máy bay riêng, bay thẳng về Việt Nam.
Về Việt Nam, mọi người nhìn hai đứa nó lo sợ, báo chí lá cải viết bao nhiêu là bài báo làm không chỉ Sài thành mà gần như cả nước đều biết tới hai đứa trẻ bị mất tích ở Ukraine, bị thả bom nguyên tử nhưng vẫn sống sót, trở về nguyên vẹn. Thi hài của con tin được gửi về nước, nó và em nó thỉnh thoảng lại tới thăm mộ của bà vú già.
Không lâu sau đó, hai chị em nó bắt đầu học võ. Chỉ trong vòng một năm, hai chị em nó đã học vượt xa mọi học sinh khác trong trường võ, chỉ với một năm rưỡi mà nó từ đai trắng lên đến đai tím. Một ngày nọ, nó và em nó bị tấn công bất ngờ, nhưng nó và em nó lại hợp tác, đánh bại cả mấy tên du côn to gấp đôi nó. Sau đó, nó có một nhóm nhỏ gồm ba mươi thành viên và nó cùng em nó làm chủ. Trong vòng ba tháng, số lượng thành viên tăng lên nhanh chóng, nó trở thành thủ lĩnh của một bang có uy lực nhất ở Sài thành.
———Flashback———–
– Ê! – Chi ngồi phịch xuống bãi cỏ xanh mướt, mồm vẫn còn nhồm nhoàm món bánh cuộn – Ở đây ngắm mặt trời lặn thích thật!
– Tối rồi, mình về đi kẻo … – tôi nhìn Chi.
– Ừ! Vào chào bác quản gia rồi về! – Chi đứng dậy phủi phủi bụi, cắt lời tôi.
Tôi chào bác quản gia rồi lái xe về nhà. Giờ này chắc nó đã đi học về và chắc nó đang lo sốt vía vì tôi mất tích. Kiểu gì nó cũng gầm lên cho xem! Tôi chở Chi về rồi lái xe về kí túc xá. Tôi hít một hơi dài rồi bước lên cầu thang. Có một dáng người đứng trước cửa phòng tôi, tôi đứng hình một lúc rồi lên tiếng.
– Thư! Em đến chơi à? – tôi từ từ đi lại – Sao không bấm chuông?
– Em … – nhỏ ngập ngừng rồi lại cười – Em có tin vui nên tới báo, tiện thể hỏi thăm tình hình!
Tôi cắm chìa khoá vào ổ, khẽ liếc nhìn nhỏ. Ừ thì nhỏ cười, nhưng mắt lại rất buồn. Tại sao vậy nhỉ? Tôi cho em ấy vào nhà, nó đang ngồi trên giường ghi chép gì đó, thấy tôi thì tính gắt lên nhưng rồi lại thôi.
– Ê! Em chồng khoẻ không? – nó khều nhỏ lại – Sao vậy? Có chuyện gì không vui hả?
– Dạ … Không, chỉ là hơi lạnh thôi! – nhỏ cởi áo khoác ngồi xuống giường – Chị ăn tối chưa?
– Nhà hết đồ ăn, chị tính đi mua thêm đồ nhưng lại có nồi cơm nên … – nó nằm dài trên giường than thở.
– Để em nấu cho, chị đi đâu thì đi đi! – nhỏ xắn tay áo đảm đang – Mang luôn anh Huy đi cũng được, khoảng nửa tiếng nữa về là cơm canh nóng hổi! Em hứa luôn!
– Thật hả? – mắt nó sáng rỡ – Ư … Thương nhỏ em chồng ghê! Chị đi nha em iu! – nói rồi nó thơm nhỏ một cái lên má xong lôi Huy chạy biến.
– Nhỏ này … Bộ chị ruột nó không đủ tin tưởng hay sao mà lại phải nhờ em chồng nhỉ?! – tôi nhìn cánh cửa đóng sầm lại, lẩm bẩm một mình rồi quay lại nhìn Thư.
Thư đang cười, một nụ cười chua chát mà lại buồn không thể tả. Hồi nãy nhỏ trả lời Mia, tôi nghe thấy không êm cho lắm, lạnh gì mà buồn kinh vậy? Nhỏ có buồn tình thì có! Cái kiểu này đã có hơn cả trăm người như nhỏ nên tôi còn lạ gì? Tôi lôi cô em “chồng” vào bếp, vừa nấu vừa nói chuyện.
– Nói thật cho chị nghe đi Thư! – tôi nhìn nhỏ, nãy giờ cứ im lặng làm, chẳng nói câu nào.
– Dạ? – nhỏ giật mình – Chuyện gì hả chị dâu?
– Cái kiểu này là buồn tình phải hem? – tôi nhìn nó – Khai thật đi!
– H … Hả? Chị … – nó lắp bắp – Em … Em … .
– Chị chị em em cái gì? Khai mau! Nhớ anh nào? – tôi lườm nhỏ.
– Anh nào đâu! – nhỏ đỏ mặt thanh minh – Em chỉ nhớ tới …
– Haizz … – tôi thở dài – Dấu đầu hở đuôi rồi, đã lỡ thì nói luôn đi! Anh nào làm cô em “chồng” cá tính thành ra như thế này?
– … – nhỏ im lặng.
– Để chị đoán thử nhé! – tôi cười gian – Có phải là … Vũ Nhật Minh, thằng em của chị hem?
– Sa … – nhỏ giật mình nói rồi bất chợt dừng lại, quay mặt qua chỗ khác để che dấu bộ mặt đỏ ửng của nhỏ.
– Đúng rồi phải không? – tôi cười – Giờ thì nói cho chị nghe xem nào!
– Dạ … – thế là nhỏ đành ngậm ngùi kể hết sự việc từ đầu.
Sáng hôm sau …
– Cả lớp! Hôm nay chúng ta có thêm một học sinh mới! – cô giáo chủ nhiệm lớp 10A1 cười tươi – Em vào đi!
– Chào mọi người, mình là Nguyễn Minh Thư, con út của tập đoàn KP! – nhỏ cười thật tươi.
– Hả? – miệng của ba người bàn dưới không hẹn mà đồng loạt rớt.
– Anh ba với chị dâu làm gì mà phản ứng quá thái thế? – nhỏ chu mỏ nhìn ba người ở bàn cuối rồi quay lại nhìn cả lớp cười – Mình năm nay 15 tuổi, nhưng nhờ bộ óc mà trời ban, mình được “nhảy cóc” một lớp! – Nhỏ chỉ tay vào cái đầu của mình rồi nhe răng cười nham nhở.
“Rầm!” – lần này là tiếng nhóc ngã ra khỏi ghế. Mia thì biết nhỏ chuyển tới trường nhưng không biết là nhỏ sẽ “nhảy cóc” được, còn Huy thì thở dài, cái đầu của nhỏ cậu biết rất rõ nên không co gì để nói thêm.
– Minh Thư, em ngồi bàn cuối nhé! Giữa Khánh My và Nhật Minh ấy! – cô giáo vỗ vai nhỏ chỉ về phía nhóc.
Nhóc nhìn nhỏ rồi cúi mặt lầm lừ. Nó thì chẳng có gì để cằn nhằn nên thoải mái tám với nhỏ. Huy ngán quá nên nằm dài trên bàn, chẳng biết làm gì vì “vợ iu” tự nhiên bị người khác chiếm mất. Nhỏ thì vẫn vô tư, chẳng để ý gì tới ai đó đang ngắm nhỏ cực kì chăm chú.
Giờ ra chơi …
Nó lôi cả lũ xuống canteen ăn mừng chuyện nhỏ “nhảy cóc” được một năm để lên học chung lớp. Nhỏ đứng lên tính đi vào hàng thì có ai đó níu tay nó lại.
Chương sau