Nghe cô hỏi thì gật đầu lia lịa...
---------------
"Chị ăn như cũ hã"
Nhóc Hải lên tiếng hỏi, cô gật đầu. Quay sang hỏi Lam ăn gì rồi nhanh chân vào quầy mua đồ.
Còn lại hai người, không khí ngượng ngập mặt cho cả hai đều là con gái.
Bỗng đâu có tiếng ồn bên cửa cănteen, cả hai đều liếc mắt xem có chuyện gì...
À! Hóa ra là hotboy của trường. Đã nói không thấy mặt thì thôi, đã thấy là máu muốn xông lên tới não. Vậy mà còn dám lếch tới bàn cô nữa à, coi cô xử hắn ra sao? Dám tung tin đồn cô đang quen hắn à, để rồi xem.
"Ăn sáng mà không rủ bạn trai đi à, vô tâm quá đấy"-Hắn nói với giọng điệu hờn dỗi mà cô phút chốc nổi hết cả da gà.
Định bụng đứng dậy phản bác rồi chửi ột trận để hắn bẻ mặt chơi. Ai dè...
"À...Cậu ngồi đi, do khác lớp sao mình rủ cậu được, xin lỗi nha"
Cô tu mỏ, mắt long lanh vừa kéo hắn xuống ghế ngồi vừa nói kiểu như hai người là một cặp thật vậy. Được thế, tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc, vậy tin đồn sáng nay là thật rồi.
Còn Thiên Tuấn, như đứng hình tại chỗ..hắn cứ nghĩ cô sẽ phản bác, sẽ không chấp nhận...nhưng thật không ngờ, cô cũng như bao cô gái khác thôi, vì sắc, vì tiền và vì địa vị. Hắn nhếch mép cười khinh nhìn cô. Cô biết??...nhưng cô không nói gì..vì có lẽ lúc này đây không gì có thể biện luận được hành động vừa rồi cô mới làm. Cô chr mong qua đi nhanh cái khoảnh khắc đau khổ này.
Hải đi lấy thức ăn về, nhưng không lại mà đứng quan sát, cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện. Và phút chốc nó thấy thương cô nhiều hơn, mặc dù chỉ với thân phận làm em.
Ăn xong, Thiên Tuấn kéo cô đi trước mặt mọi người, 3 chàng trai ở ba nơi khác nhau trong canteen cùn đứng bật dậy như muốn níu kéo cô lại. Nhưng họ không có tư cách gì cả, chỉ biết đứng hình nhìn cô bước đi cùng người con trai khác.
Cô đau vì lực kéo tay rất mạnh từ hắn, cô chỉ nhăn mặt, không nói gì.
Hắn đưa cô lên sân thượng...
"Sao không phản bác"
Một câu hỏi trống không, nếu người ngoài thì chắc chắn họ sẽ không hiểu hắn đang nói chuyện gì nhưng đây...cô là ngườit trong cuộc...và cô hiểu rất rõ là đằng khác..
"Người bắt đầu là cậu, tại sao tôi lại là người kết thúc, tôi không thích"
Cô nhếch mép. Khinh cô tới mức đó à. Nếu không tại hai người kia ra cănteen đột ngột thì hắn đã tan xác với cô rồi, đừng nghĩ mình có giá, cô không thích hắn...
Nghe câu nói từ cô, hắn khó hiểu...
'Tôi chỉ muốn đùa cậu thôi..nhưng giờ cậu lại làm ra nông nổi này rồi"
"Vậy thì cậu tự mình giải quyết đi, tôi không liên quan"
Nói xong cô bước nhanh xuống lầu, cô không muốn ở cùng tên này lâu.
Hắn bứt tóc, vò đầu nhìn dáng nó khuất. Một cô gái khó hiểu....
Chả còn tâm trạng để học, cô xin phép cô cho về vì lí do mệt trong người.
Cô mệt mỏi quá, tại sao lại gặp người không muốn gặp ở nơi này chứ? Cô đã trốn tránh để quên đi rồi mà. Tại sao họ lại thích cào xé vết thương của cô ra mặc cho chúng chưa hề lành lại. Hay họ đến đây để xem cô sống khổ sở như thế nào? Cô yếu đuối lắm, đừng nghĩ cô mạnh mẽ mà...cô xin..
Nếu đã muốn thế thì cô phải sống thật hạnh phúc để họ không còn cừoi được nữa...Tự nói với lòng..
"Chào, không học sao"
Đang suy nghĩ, tự nhiên có người đi bên cạnh cất tiếng nói làm cô giật mình, nhìn mặt người đó, xong nhìn lại ngực trái của áo, cô nhăn mặt khó chịu.
"Anh cũng không học đó thôi"
Tên đó đang cười nhìn nó, tự dưng nghe nó hỏi ngược lại, nụ cười hắn cũng cứng đơ theo luôn. Hỏi người ta mà không nhìn lại mình, tự cốc mình một cái.
"À, tại thấy em ra trường trong giờ học, thắc mắc nên đi theo thôi"
Hắn gãi đầu như con nít cười cười nhìn cô.
Cô không nói gì, lắc đầu ngán ngẫm. Nói là người lạ cũng không phải mà người quen cũng không xong. Với trí nhớ của mình, cô biết mình đã gặp người này 2 lần nhưng lần nào cũng trong trường hợp thảm thương. Một lần ngã cầu thang và một lần khóc trên sân thượng. Ôi đắng.....
"Thiên Anh rất ít nói chuyện thì phải"
"Không hẳn"
"Lần thứ 3 gặp nhau rồi mà em chả bao giờ nói chuyện trước, chỉ chờ anh nói ròi mới trả lời, có khi còn im lặng"
"Không quen để nói thôi"
"Vậy giờ quen nhé, anh là Hào Phong, trên em khối"
Cô không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu thay có lời đồng ý. Vì cô....đã thực sự mở lòng.
Chương trước