Insane
Anh Đừng Đi

Tác giả: admin

Số chương: 6

Anh Đừng Đi - Chương 04

Một Mình

Bước từng bước chân trên vỉa hè. Cái nắng đã làm cô mệt rồi mà bên cạnh còn có cả loa phát thanh lải nhải cả dọc đường. Lí do là cô đang đi bộ đến siêu thị, hôm nay ba cô về. Còn tên Hải lấy lí do đang rảnh rỗi nên đi theo, cô đuổi cách mấy cũng không được. Cô tự hỏi nó có phải tuổi đỉa không nữa.
"Tính vô nhà chị nữa à"- Cô bất mãn lên tiếng khi nó đi theo cô về tận nhà.
Nó trầm tư suy nghĩ gì đó rồi cười cười gật đầu.
"Đã xem là chị em thì vô nhà có sao đâu chị nhỉ". Nó vừa nói vừa cười trừ. Đơn giản vì nó sợ cô nổi giận và đuổi nó về như lúc nãy . Người gì mà khó tính như gì?
Còn cô không nói gì, chỉ mở cổng bước vào. Hành động đó cũng đủ làm cho Hải biết cô đã đồng Ý cho Hải vào. Nó bỗng nở một nụ cười rộng đến mang tai. Cô thật sự đã mở lòng...Cô cần có người tâm sự. Chỉ như thế thôi....
"Biết nấu ăn không mà xuống đây làm gì"
Cô vừa đập trứng gà vào tô vừa hỏi nó.
"Chị định làm gì"
"Súp gà"
"Em giúp chị, em cũng biết chút ít"
Nó gật đầu ra vẻ hiểu biết rồi lại gọt cà rốt, rửa rau. Làm những công việc lặt vặt. Cô nhìn theo nó mà bất giác nở một nụ cười nhẹ. Cô sẽ trân trọng những thứ hiện tại đang có. Không nên để quá khứ giấu mãi trong lòng được. Sống vì hiện tại và tương lai chứ không nên sống quá khứ. Trong khi đó quá khứ lại chẳng được đẹp.
Nên buông xuôi..
Nên quên đi...
Nên vứt bỏ...
"Chị nấu cho ai thế ạ"
"Ba mẹ chị, tí đi với chị đến bệnh viện"
Nó không nói gì nữa,đơn giản vì nó cũng đã nghe cô kể sơ qua về việc mẹ cô rồi. Nên mặc dù còn nhiều điều thắc mắc nhưng lại không dám hỏi. Nó đang sợ cô giận vì cho là phiền phức. Cô cho nó đi theo đến bệnh viện là vui lắm rồi. Nó đang nghĩ cách làm sao để được bên cô, hiểu cô nhiều hơn. Định mệnh cho nó gặp cô đã nói lên rằng nó phải bảo vệ cô gái trước mặt, dù là mối quan hệ thế nào đi nữa. Nhờ vậy mà chỉ một ngày ở bên cô. Nó cũng hiểu ra một vài chuyện mà trước giờ nó chưa hề nghĩ đến...
Cô lê bước chân vào bệnh viện, cảm giác lo lắng trong lòng của cô hiện tại là thế nào. Cô vào phòng mẹ như mọi hôm nhưng không có mẹ ở đây. Cô được cô y tá nói về tình hình của mẹ..mẹ đang ở phòng phẫu thuật. Lúc nghe tới đó, súp gà trên tay cô đã đáp đất một cách nhẹ nhàng. Cô không hiểu....mong là không có chuyện gì xảy ra???
Bước chân vô hồn tới phòng phẫu thuật, chân cô đi không vững nữa...nếu không có Hải đỡ chắc cô té tại chỗ mất.
"Ba"-Cô khó nhọc lên tiếng khi thấy ba đang ngồi ghế chờ trước phòng phẫu thuật. Một giọt...hai giọt...Lo lắng trong lòng là đây ư?
"Không sao đâu? Mẹ con không sao đâu?"-Ba cô vừa lại ôm cô vừa an ủi. Ba cô biết cảm giác của cô lúc này. Vì ông cũng đang trong tình trạng chả khác gì cô cả.
Hải nhìn cô khóc, trái tim cũng phút chốc nhoi nhói. Nó chỉ muốn cô vô tư, hồn nhiên thôi. Không cười cũng được, miễn sao đừng khóc là nó vui lắm rồi. Nó cũng biết tình hình của mẹ cô ra sao nên im lặng. Cầu nguyện...
Nửa tiếng trôi qua, không ai nói với ai câu nào, không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Cô không khóc nữa, nhưng mắt cô đã sưng tấy lên. Cô không muốn mẹ xảy ra chuyện gì đâu. Đặc biệt là không còn trên đời này nữa. Chắc cô không còn sự sống mất..
Bác sĩ đi ra, mồ hôi nhễ nhãi. Cô và ba cô bật dậy như robot lập trình sẵn. Hải cũng đứng dậy theo quán tính nhưng không nói gì. Chỉ đứng xem.
"Đã qua giai đoạn nguy hiểm, bà ấy đột ngột tỉnh lại nên động vào mặt máu đang đông, gây ra tim khó đập. Cần chuyển sang Mỹ để chữa trị hoàn toàn, nếu được thì chắc sẽ thoát khỏi bệnh hiện tại, tôi đã liên lạc với bác sĩ bên đó. Còn về việc đủ điều kiện hay không thì do người nhà quyết định". Ông bác sĩ ôn tồn giảng giải.
Đây là tin tốt hay tin xấu nhỉ. Cô cũng không hiểu lòng cô đang nghĩ gì nữa. Nếu mẹ chuyển sang Mỹ chữa trị, cô sẽ xa mẹ một thời gian, ba cũng vậy, vì đơn giản ba sẽ theo ở bên mẹ. Nhưng nếu thế thì khả năng mẹ bình phục sẽ nhanh hơn. Không nên ích kỉ nữa..chấp nhận xa ba mẹ một thời gian để mai này điều kì diệu sẽ xảy ra với cô.
Liếc mắt sang ba, ba cô đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

Chương trước | Chương sau