Ăn xong liền quay sang anh đấu khẩu, kỳ thực rất để tâm tới chuyện vừa rồi anh nói.
- Thi đại học trong nước cũng được mà, sao cứ phải đi du học nhỉ? Anh nói xem đây là ý tưởng của ai?
- Mẹ anh chứ ai. Mẹ bảo anh hay có tính dựa dẫm, đi học xa cho tự lập dần.
- Người ta nói gì anh cũng nghe hả?
- Thì anh thấy mẹ nói cũng có phần đúng, cho nên...
- Đúng, đúng, đúng, đúng... anh ăn nữa cũng bằng thừa. Thôi đưa em.
Nó giành luôn bát mì của anh, cúi xuống húp liền mấy ngụm nước. Không hiểu sao bát của anh nước mặn hơn, phải chăng vì có lẫn nước mắt của nó? Người không tim không phổi kia cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra biểu hiện khác thường từ nó, liền ngó nghiêng dò xét.
- Em sao thế? Khóc à?
Nó cứng miệng "hừ" một tiếng.
- Nóng toát mồ hôi thôi, anh không phân biệt được giữa mồ hôi và nước mắt à?
Rồi nó quay sang đổ tội cho mặt trời.
- Hôm nay có phải rằm đâu mà mặt trời tròn thế, nắng thế, nóng thế. Ghét!
3. Thu mong manh.
Trước khi gặp anh, nó đã viết hẳn ra giấy một danh sách dài các tiêu chuẩn cho người yêu tương lai: Khuôn mặt phải V line hoặc trái tim, mắt hai mí trở lên, kiểu tóc phủ trán, cao trên một mét bảy lăm. Giờ đọc lại hóa ra anh chẳng đáp ứng được gạch đầu dòng nào cả, thế nhưng nó không thể điều khiển được trái tim mình.
Nói thật lòng nó ghét mùa thu, nóng không ra nóng, lạnh không ra lạnh, cứ lưng chừng hoang hoải ở giữa khiến con người chẳng biết phải làm sao. Mỗi lần gió heo may khẽ đung đưa rèm cửa, hoặc lá khô xào xạc rơi dưới sân nhà, nỗi nhớ lẫn nỗi sợ hãi bên trong nó lại lớn thêm. Anh bảo mọi thủ tục gần như đã hoàn tất. Qua mùa đông, anh đi.
Hôm đó có người lại trằn trọc. Nó nhấc máy gọi cho anh, căn phòng vắng giữa đêm khuyu vọng lại tiếng sụt sịt hờn dỗi.
- Anh ơi, em không ngủ được, đếm đủ 1000 con cừu rồi vẫn không ngủ được.
- Trăng thanh gió mát, kiểu thời tiết này là dễ ngủ nhất rồi. Em lạ thật.
- Em không biết, anh tìm cách đi. - Nó giãy nảy, tiện tay liệng chiếc gối vào góc tường.
Thực ra nó thừa hiểu mục đích của mình, nhưng kiên quyết không nói ra bằng lời. Nếu anh nói sẵn sàng ở lại vì nó, nó nghĩ mình dù nằm dưới đất cũng sẽ ngủ ngon lành. Nhưng không, thực tế không đẹp như tưởng tượng của nó.
- Em nghe bài "Không ngủ được" đi, nghe một lúc là ngủ được thôi.
Ơ kìa, kiểu đâu xui dại con nhà người ta, xong chưa nói hết đã cúp máy. Nó chưa bao giờ hụt hẫng như thế. Có phải nó rất phiền không, hay là anh không còn cần nó nữa? Ý nghĩ ấy làm nó tức phát điên. Nó nhớ có lần anh khoe mẹ anh nấu cơm ngon, nó với bản tính hiếu thắng liền phản bác: - Không ngon bằng mẹ em đâu, sau đó hai đứa tranh luận xem mẹ ai nấu ngon hơn. Cuối cùng anh chịu thua, tiện miệng thốt ra một câu:
- Mẹ ai chả giống nhau.
Có tính là một lời hứa không?
Ôi, đêm thì ngắn sao nỗi nhớ quá dài. Tương lai chẳng rõ hình hài, nó cũng không thay đổi được gì nữa. Cuối cùng nó thử nghe lời anh, căn phòng tĩnh lặng loáng thoáng tiếng nhạc phát ra từ cặp tai phone nhỏ xíu. Nếu anh biết nó mở nhạc max âm lượng thế này chắc chắn sẽ nổi cáu.
Ai vì ai vì ai mà quay đều...Ai vì ai vì ai vì ai mà không ngủ được.Ai vì ai vì ai...
4. Đông gõ cửa.
Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn Trung ương, sáng mai độ ở nhiều khu vực xuống thấp, có nơi 0 độ C. Khu vực Hà Nội được dự báo có mưa, nhiệt độ thấp nhất từ 5 - 7 độ C.
Cái lạnh đóng băng trái tim nó, những cuộc hẹn thưa dần. Nó không còn bám riết đòi một đáp án từ anh, hoặc vốn dĩ câu trả lời đã quá rõ ràng nên không cần phải hỏi. Thò một chân ra khỏi chăn, nó xuýt xoa rụt về bằng tốc độ ánh sáng, toàn thân run lên bần bật. Nó quyết định không xuống giường, chùm chăn nghịch điện thoại.
Trí tưởng tượng phong phú của nó được dịp phát huy. Tương lai, một ai đó mà nó không biết sẽ ở bên anh, ngày ngày được nghe giọng nói trầm ấm chạm vào trái tim, là người sẽ khoác tay anh xuống phố mỗi sáng chủ nhật, được anh dẫn đi ăn mì bò xúc xích, và biết đâu đấy, người ấy sẽ nhắn tin cho anh mỗi tối để than rằng mình không ngủ được. Nghĩ đến đó, trái tim nó chợt đau nhói.
"Ting..." Điện thoại báo có tin nhắn mới.
Có một người gọi điện đến tổng đài, yêu cầu tặng bạn món quà âm nhạc với lời nhắn: Anh xin lỗi em. Để nhận quà về máy và biết người gửi, soạn tin B gửi 8754.
"Chắc là anh rồi, không ngờ cũng biết lãng mạn." Nó hí hửng làm theo hướng dẫn, kết quả tài khoản bị trừ toi 15 ngàn, ức sôi máu. "Cả cái máy điện thoại cũng tìm cách chống đối mình. Ghét, ghét, ghét..." Nó đấm thình thình xuống giường.
"Ting..." Tiếp tục có tin nhắn đến. Lần này mới đúng là người nó đợi.
Em...
Em cái gì mà em, tại anh mà em mất 15k. Bắt đền.
Ơ, thế là thế nào? Mà sao hôm nay em không đi học?
Lạnh như thế này thì làm sao phải học?
Anh đáp lại bằng biểu tượng mặt cười.
Qua vài hôm nó trở lại trường, lần này đến lượt anh nghỉ học. Mọi cách thức liên lạc thông thường đều vô hiệu. Nó bắt đầu lo cuống lên, chạy sang lớp anh hỏi thăm mới biết anh bị ốm. Nó thở phào nhẹ nhõm... Nếu mai sau nó có ý định biến mất khỏi cuộc đời ai, ít nhất nó sẽ dũng cảm tiến đến trước mặt người đó và nói lời tạm biệt, đơn giản vì nó đã biết cảm giác bị bỏ lại khủng khiếp đến nhường nào.
Chuông cửa reo vang liên hồi, khuôn mặt phờ phạc xuất hiện sau cánh cửa khiến nó thảng thốt không nói thành lời. Nó hỏi có chuyện gì, anh kể mình không muốn đi du học nữa nên bị mẹ mắng dữ lắm. Sau một hồi to tiếng thì anh bực tức bỏ nhà đi suốt đêm, kết quả bị cảm lạnh, hôm nay sốt cao mãi không hạ. Nó hỏi anh ăn gì chưa, anh lắc đầu bảo mấy hôm nay bố mẹ đi công tác xa, chẳng ai nấu cho. Nó không do dự xắn áo vào bếp, đáng tiếc cô nàng tiểu thư đến món đơn giản như cơm trứng cũng chẳng biết làm, sau cùng chỉ còn lại mì gói là giải pháp khả dĩ nhất.
- Không ngờ em nấu mì trắng cũng ngon thế.
Anh vừa ăn vừa cười, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn.