Bản tình ca màu nắng

Bản tình ca màu nắng

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Bản tình ca màu nắng

↓↓


"Nếu mẹ thích thì mẹ cứ đi, không liên quan đến con."

Dĩ Ân phán một câu rồi quay người bỏ đi.

Người phụ nữ độc đoán ấy tức giận đùng đùng, ném mạnh chiếc cốc thủy tinh xuống đất. Một tiếng xoảng vang lên, chiếc cốc vỡ tan tành.

Bà nói với theo. "Nếu con không muốn sự việc lặp lại như chị con thì hãy mau chấm dứt với con bé ấy đi."

Anh khựng lại nhưng có điều gì đó thôi thúc anh làm theo con tim mình mách bảo.

***

"Bây giờ anh thả tay em ra rồi em đi về phía anh nhé!"

Đó là buổi tập trị liệu lần thứ ba trong ngày của Hạ Khiết.

Dĩ Ân buông tay cô ra, đứng cách cô một quãng ngắn, vẫy tay ra hiệu cho cô bước lại phía mình.

Hạ Khiết rời khỏi chiếc xe lăn, tay bám thành vịn, nhấc từng bước một. Có vẻ như còn rất khó khăn để di chuyển nên khi mới bước được một bước, Hạ Khiết ngã sóng soài. Cô bực mình ném chiếc nạng đi.

Dĩ Ân chạy lại. "Không sao chứ?"

"Em không tập nữa đâu." Hạ Khiết ngồi lì tại chỗ.

"Đừng nản chí, anh tin chỉ cần cố gắng, em chịu khó phố hợp với bác sĩ nhất định đôi chân em sẽ hồi phục." Anh động viên cô.

"Có... có khi nào... sẽ tàn phế luôn không anh?" Hạ Khiết run run, hỏi.

Dĩ Ân trấn an nhưng trong thâm tâm anh lại rất lo lắng. "Không đâu, chắc chắn em sẽ đi lại được thôi mà, bằng mọi cách..." Anh nói khẽ. "Chúng ta tập tới đây thôi, bây giờ anh sẽ đưa em ra ngoài cho khuây khỏa."

Dĩ Ân đẩy xe lăn chầm chậm trong khuôn viên.

Ráng chiều tím thẫm phía trời xa, đẹp như một bức tranh sơn thủy.

Nắng le lói xuyên qua đám lá rắc lên người Dĩ Ân, tựa hồ như cả người anh đang phát sáng.

Một khoảng im lặng kéo dài.

Dĩ Ân nghĩ ngợi. Mẹ anh là một người phụ nữ tàn nhẫn. Phải, chỉ có thể nói đến hai chữ này để nhận xét về bà. Ngày trước chị gái anh yêu một anh chàng nông dân quê mùa. Bà không đồng ý nhưng cả hai vẫn cứ đến với nhau. Bà vô cùng giận dữ khiến anh chàng kia mất tích, không biết bà dùng cách nào. Chị anh đau khổ. Sau nhiều ngày rồi nhiều tháng liên tiếp tìm không thấy người yêu, tâm trí chị hỗn loạn, lái xe và bị xe đụng...

Một bàn tay đặt lên tay Dĩ Ân.

"Anh có tâm sự à?"

Giọng nói trong trẻo của Hạ Khiết làm Dĩ Ân quay trở về thực tại. "Không, chỉ là có vài chuyện rắc rối nhỏ nhưng mà em yên tâm, anh tự giải quyết được mà."

Hạ Khiết không hỏi đó là chuyện gì, cô dè dặt. "Anh làm những điều này cho em có phải là... anh thấy có lỗi..."

Dĩ Ân để một ngón tay ngang môi Hạ Khiết. Anh mỉm cười dịu dàng. "Anh muốn bảo vệ và chăm sóc cho em cả cuộc đời. Dù sau này có chuyện gì em cũng phải kiên định và hãy tin anh."

Hạ Khiết không hiểu trong lời nói của Dĩ Ân ẩn chứa hàm ý sâu xa, cô chỉ biết ngay lúc này cô đang rất hạnh phúc.

***

Một buổi sáng đẹp trời.

Mây trắng. Nắng vàng.

Từng chiếc lá xoay vòng trong không trung.

Hạ Khiết đón tiếp một vị khách không mời mà đến.

Người phụ nữ trung niên ăn mặc khá sang trọng, quý phái nhìn Hạ Khiết từ đầu đến chân rồi giới thiệu về mình. "Tôi là mẹ của Dĩ Ân."

Hạ Khiết ngồi trên giường, cúi người. "Cháu chào bác, thật là thất lễ vì cháu không thể xuống được."

"Không sao, cô cứ ngồi ở đó, tôi chỉ muốn nói với cô vài điều thôi." Người phụ nữ kéo ghế ngồi tréo chân. Gương mặt điềm đạm nhưng lạnh lùng. "Tôi biết con trai tôi gây ra tai nạn cho cô, để chuộc tội, nó đã hằng ngày đến đây chăm sóc cho cô. Giờ thì, mọi nợ nần đã xong, ở đây cũng đã có các bác sĩ, y tá, cô nên buông tha cho con trai tôi được rồi chứ?"

Buông tha ư? "Cháu không hiểu ý bác." Hạ Khiết chớp đôi hàng mi.

"Cô đang giả vờ à? Mục đích của cô tiếp cận con trai tôi chẳng phải là vì gia sản nhà chúng tôi sao. Tôi còn ngờ ngợ rằng để đạt được mục đích, cô đã bày ra trò đụng xe này nữa cơ đấy."

Tới đây thì Hạ Khiết đã hiểu. Cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm. "Bác... xin bác đừng nói như thế, nếu cháu có ý đồ cướp tài sản của bác thì cháu đã làm từ lâu rồi cần gì phải diễn kịch chứ. Với lại lúc trước cháu không quen anh Dĩ Ân." Giọng cô hơi run.

Người phụ nữ khẽ nhếch môi lên rồi lấy từ trong túi ra một phong thư, ném lên giường. "Bao nhiêu đây đủ để cho cô sống an nhàn suốt đời bao gồm cả lỗi lầm mà Dĩ Ân gây ra."

Hạ Khiết cười nhạt. "Nếu bác so sánh tình yêu với tiền bạc thì bác nhầm rồi, cháu thậm chí còn không nghĩ tới việc sẽ được anh Dĩ Ân yêu thương. Bác đừng sĩ nhục cháu."

Bà cố kiềm chế cơn tức giận. "Dù có nói thế nào thì tôi cấm cô lại gần con trai tôi. Nếu cô còn không mau chuyển viện thì tôi không biết mình sẽ nghĩ ra cách gì để đối phó với cô đâu kể cả Dĩ Ân."

Hạ Khiết hốt hoảng. "Bác định ra tay với con trai mình luôn sao?"

"Điều đó không liên quan gì đến cô."

Bà hầm hầm đứng dậy tiến ra cửa.

"Đợi một chút ạ!"

Hạ Khiết cố gắng bước xuống giường, đem phong thư trả lại. "Bác cầm về đi ạ, cháu sẽ không gặp anh ấy nữa."

Sau đó Hạ Khiết khép nhẹ cánh cửa phòng bệnh, nước mắt lăn dài trên má.

Một tuần sau đó, Hạ Khiết biến mất, không để lại dấu vết nào cả.

Dĩ Ân hỏi các bác sĩ, y tá thì được họ cho biết rằng Hạ Khiết đã xuất viện.
Sau tất cả

Sau tất cả

Bắt gặp anh trên đường, giữa những con phố ngày nào ta vẫn hay lui tới, nên cười,

22-06-2016
Em là gì của tôi?

Em là gì của tôi?

Tóm lại tôi vui vì tôi có số đào hoa. Phương châm của tôi là "vợ là nhà, nhân tình

23-06-2016
Hãy bảo nắng về đi

Hãy bảo nắng về đi

Hãy bảo nắng về đi "Hãy bảo nắng về đi Cho em quên nhớ nhung, cho em quên những phút

22-06-2016
Điệp khúc trên tóc em

Điệp khúc trên tóc em

"Nơi ấy từng in dấu chân,Có mấy lần trên phố quen, em đến và mang phút giây diệu kì,

23-06-2016
Số mệnh

Số mệnh

Ba mươi ngày qua, khi thực sự sống cho mình, tui đã tin vào thứ gọi là số mệnh. Nhưng

22-06-2016
Luyến tình

Luyến tình

Tôi vừa đưa chân bước lên bậc thềm thứ ba thì trong nhà cũng vọng ra những tiếng

22-06-2016
Vĩnh biệt Dạ Thủy

Vĩnh biệt Dạ Thủy

Tôi luôn đứng nhìn em từ phía sau, nhìn em đi cùng bạn trai của em, nhìn em cười bên anh

22-06-2016
Ai mà biết...

Ai mà biết...

- Ba ơi sao ba chết sớm thế, ba ơi con chưa kịp phụng dưỡng ba lấy một ngày ba đã đi

23-06-2016
Đâu rồi tuổi thơ

Đâu rồi tuổi thơ

Sài Gòn mấy hôm nay đột nhiên trở mưa giông kèm theo đó là tiếng sấm chớp, tuy không

22-06-2016
Biển gọi tên anh

Biển gọi tên anh

Cậu mong rằng một ngày nào đó, biển sẽ gọi tên cậu, và rồi trái tim cậu lại

22-06-2016
Vũ điệu thanh xuân

Vũ điệu thanh xuân

Anh biết tất cả, nhưng anh đã làm tổn thương cô. Bây giờ là quá muộn. Ngay cả một

22-06-2016
Thằng bạn vàng

Thằng bạn vàng

"Dậy đi nhóc, dậy đi, chưa dậy hả? Con gái gì mà ngủ nướng vậy? Ế chồng cho mà

23-06-2016
Lũ ếch muốn có vua

Lũ ếch muốn có vua

Lũ ếch đã chán chường mệt mỏi với việc tự trị. Chúng đã được tự do quá nên

22-06-2016
Ván bài lật ngửa

Ván bài lật ngửa

Phụ nữ, nếu đã yêu thì dù sống chết, dù có phải xuống địa ngục cũng không từ

23-06-2016
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
Lời xin lỗi muộn màng

Lời xin lỗi muộn màng

"Mẹ thương con biển hồ lai láng Con thương mẹ tính tháng tính ngày." *** Tại ngôi nhà

22-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s