Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bản tình ca màu nắng

Bản tình ca màu nắng

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Bản tình ca màu nắng

↓↓
."

Anh ta quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Dĩ Ân. Đột nhiên anh nắm cổ áo Dĩ Ân, nghiến răng. "Cậu... có phải cậu đã làm cho em gái tôi ra nông nỗi như vậy không?"

Dĩ Ân không biết nói gì hơn, đành thú nhận. "Phải, nhưng..."

Anh chưa nói xong, một cú đấm được đấm vào mặt anh. Khóe miệng rỉ máu.

Cổ áo Dĩ Ân lại bị anh chàng kia túm chặt, ánh mắt hình viên đạn. "Đồ khốn, những thằng con trai như mày tại sao không bỏ tù ngay đi."

"Hai anh đang làm gì vậy, ở đây không được phép đánh nhau, cảm phiền hai anh giữ im lặng một chút." Cô y tá mở cửa ra nói với vẻ mặt lãnh đạm rồi đóng rầm cửa lại.

Yên lặng ư? Tiếng đóng cửa vừa rồi chẳng phải là quá ồn ào hay sao?

Dĩ Ân và người kia đứng ở hai đầu, cách nhau bởi một cánh cửa. Trên gương mặt ai cũng lộ vẻ hồi hộp và lo âu.

Người kia hằn học nhìn Dĩ Ân, cặp mắt tóe lửa. Hai tay anh siết chặt, anh không biết phải làm gì để hả cơn giận này đành đấm mạnh một phát vào tường.

Dĩ Ân cúi đầu, mũi giày di di trên nền gạch lạnh. Anh định thanh minh rằng có một vụ tai nạn liên hoàn giữa các xe tải cộng thêm sự tắc nghẽn giao thông nên anh bất cẩn, không quan sát kỹ hai bên đường. Và nếu lúc đó anh chạy chậm lại một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ xảy ra theo chiều hướng tích cực hơn. Có nói gì thì lỗi lầm cũng một phần thuộc về anh.

Nên, anh chỉ còn cách là im lặng và chờ đợi kết quả từ bác sĩ.

Nếu cô gái ấy xảy ra mệnh hệ gì, thì dù anh có nhảy xuống sông tự vẫn cũng không thể rửa sạch tội.

Cánh cửa bật mở.

Vị bác sĩ trong chiếc áo blue trắng bước ra.

Tức thì cả hai người đàn ông đang đứng hai nơi cùng chạy lại.

"Em gái tôi sao rồi bác sĩ?" Người mang dáng vẻ 'chân lấp tay bùn' ấy hỏi một cách sốt sắng.

"Cô ấy... ổn chứ?" Dĩ Ân nén thở hỏi.

Bác sĩ điềm tĩnh trả lời. "Được giữ lại tính mạng nhưng..."

Câu nói được dừng lại đột ngột, hai người đàn ông trẻ tuổi cùng đồng thanh. "Nhưng sao hả bác sĩ?"

Hỏi xong, cả hai quay ra nhìn nhau, trên gương mặt ai cũng thoáng hiện lên nét lo lắng.

"Đôi chân của cô ấy có thể sẽ ngồi xe lăn suốt đời..."

Bên tai họ là những tiếng sét đùng đoàng ầm ĩ. Đất trời như sụp đổ. Vẻ mặt não nề chiếm lấy toàn bộ khuôn mặt.

Dĩ Ân lẩm nhẩm lại mấy chữ của bác sĩ.

Đôi chân... xe lăn... suốt đời...

Anh đứng không vững, tay bấu víu vào tường.

Trời yên biển lặng bỗng nhiên nổi sóng dữ.

Dĩ Ân căm ghét bản thân mình.

***

Cửa phòng bệnh để mở.

Hạ Khiết ngồi thừ người trên giường, lưng dựa vào gối, mắt lơ đễnh nhìn ra bên ngoài. Trên bầu trời có một vạt mây đi lạc.

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ làm căn phòng ngập tràn bóng nắng.

Trong đôi mắt cô gái ấy ẩn chứa sự tuyệt vọng, u uất. Cô cúi nhìn đôi chân cứng đơ, không cử động được của mình, nước mắt bất giác trào ra.

Những tia nắng ban mai cũng không làm cho vẻ mặt cô gái thêm hồng hào. Dường như cô đã ngồi bất động như thế kể từ lúc tỉnh lại.

"Em gái à, cũng không phải là không thể, bác sĩ nói nếu tập vật lí trị liệu thường xuyên thì... thì có khả năng sẽ bình phục..." Hải Hưng, anh trai cô, nói với vẻ lắp bắp. Ngay cả chính anh cũng nhận thấy kết quả hồi phục cho đôi chân của Hạ Khiết là rất mong manh.

Hạ Khiết nói không chút biểu cảm. "Anh đừng an ủi em, em biết mà... sao có thể được chứ?" Cô nở nụ cười yếu ớt để Hải Hưng yên lòng.

"Đừng bi quan, cho dù là hy vọng nhỏ nhoi thì cũng phải thử chứ." Anh lau tay cho cô.

"Anh ơi, người gây ra tai nạn cho em ấy, đã bị bắt chưa, hắn phải đền tội chứ, đúng không anh?" Gương mặt mảnh mai bỗng trở nên đanh lại.

Hải Hưng ngừng tay. "À, có điều... sau khi cậu ta gây ra tai nạn đã đưa em đến đây, xem ra cậu ta còn chút lương tâm."

"Lương tâm ư? Nếu anh ta có lương tâm thì đã không biến em thành thế này." Hạ Khiết kích động.

"Thật ra... lúc em hôn mê, anh bận việc ở công trường chính cậu ta đã đến đây thay anh trông nom em đấy."

"Vậy sao." Hạ Khiết cười chua xót.

"Thôi không nói chuyện này nữa, em ăn chút cháo đi." Hải Hưng múc cháo ra chén rồi đặt vào tay em gái.

***

Dĩ Ân đứng ở ngoài, nhìn qua cánh cửa kính trong suốt, phân vân không biết có nên vào hay không. Những ngày qua, anh chỉ đến khi Hạ Khiết còn ngủ.
Hãy bảo nắng về đi

Hãy bảo nắng về đi

Hãy bảo nắng về đi "Hãy bảo nắng về đi Cho em quên nhớ nhung, cho em quên những phút

22-06-2016
Hương trà gừng

Hương trà gừng

Nguyên chắc chắn rằng mình sẽ quên. Dẫu cậu biết rằng sự lãng quên ngay cả bản

23-06-2016
Phá kén, bay ra!

Phá kén, bay ra!

Nhung không kiêng nể yêu người kém tuổi, vì dù Long kém tuổi nhưng cậu ấy rất chững

22-06-2016
Hai con người

Hai con người

Hai con người, hai dòng suy nghĩ, tưởng rằng khác biệt nào ngờ trùng ngay tại một

22-06-2016
Nghe bằng trái tim

Nghe bằng trái tim

"Nếu đôi tai không thể lắng nghe, hãy cảm nhận bằng trái tim" *** Alice là nhạc công

22-06-2016
Em còn yêu anh không?

Em còn yêu anh không?

Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò dậy khỏi

23-06-2016
Hãy nắm lấy tay tớ

Hãy nắm lấy tay tớ

Ngày đầu gặp cậu, tớ không mấy ấn tượng về cậu bạn "lạnh như băng"ngồi ngay

22-06-2016
Quy luật tự nhiên

Quy luật tự nhiên

"Mặt Trời bằng tuổi nó, hay rõ hơn là cùng lớp, chỉ khác cái Mặt Trời là nam còn nó

22-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

22-06-2016
Làm chồng khổ thật

Làm chồng khổ thật

Để trở thành một ông chồng tân tiến, biết chia sẻ và tạo điều kiện nghỉ ngơi cho

23-06-2016
Đói

Đói

 Tháng mười hai rét mướt. Gió đông bắc tràn về trên từng con phố Hà Nội, tăng thêm

23-06-2016
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-20166 chương