Lamborghini Huracán LP 610-4 t
No More

No More

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

No More

↓↓
"Chúng ta chia tay nhé?"

Anh nhìn cô với đôi mắt nâu nhạt. Tại sao anh lại hỏi cô câu này trong khi biết chắc chắn rằng câu trả lời sẽ là "không"?

"Tại sao anh lại hỏi em?"

Cô ngước mắt nhìn lên gương mặt của anh rồi cất lời hỏi. Cuống họng cô hơi run nhưng đang gắng bình tĩnh lại để nói chuyện nốt với anh.

"Anh nghĩ chúng ta nên dừng lại thôi!"

"Vậy thì tại sao anh lại hỏi em trong khi biết chắc chắn câu trả lời của em là gì? Anh muốn khiến em phải khổ sở như thế nào?"

Cô điên cuồng quát lên, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.

"Anh muốn chắc chắn..."

***

No MoreTải về

Cô quay ra nhìn anh, đôi mắt đỏ quạch lên nhưng rồi lại nguôi ngoai bởi cái ôm ấm áp của anh.

"Ngoan nào, em đừng như vậy nữa..."

Anh vỗ về cô như một cô mèo nhỏ, anh cưng nựng cô khiến trái tim cô mềm yếu.

"Nếu em cứ như vậy thì sau này không có anh ai sẽ chăm sóc được cho em?"

Cô dụi dụi gương mặt vào ngực anh, giọng nói yếu ớt cố bật ra khỏi cuống họng khô khốc.

"Em không muốn anh đi... anh có thể ở lại với em được chứ... Anh có thể yêu người nào khác cũng được... nhưng... làm ơn đừng bỏ em lại..."

Anh xoa đầu cô, dỗ cô ngủ rồi nhanh chóng rời đi. Anh không muốn làm phiền cô nữa, anh chẳng còn chút cảm tình nào với cô nữa, đơn giản vì anh đã hết yêu cô.

Anh nhanh chóng chuyển đi nơi khác ở, cắt hết liên lạc với cô, nhưng, anh vẫn theo dõi tài khoản instagram của cô. Anh muốn biết cô cảm thấy đỡ dần khi không có anh.

...

Những ngày đầu, cô liên tục cập nhật những hình ảnh tâm trạng.

Cô chụp hết những hình ảnh các món quà anh tặng cô rồi đăng chúng lên.

Cô nhớ anh, nhớ anh đến phát điên lên được. Anh dám trốn cô, dám bỏ cô lại một mình. Anh quả thật đáng ghét.

Nhưng cô không sao ghét anh nổi, bởi cô yêu anh, cô thương anh nhiều lắm.

Mỗi đêm cô thường mơ tới anh rồi cười khúc khích như một đứa trẻ.

Mỗi sáng thức dậy cô đều gọi tên anh rồi chợt nhận ra rằng anh không còn ở bên mình nữa.

Cô thu mình vào góc tối trong căn phòng rồi rưng rưng nước mắt.

...

Nhìn những hình ảnh cô đăng lên khiến trái tim anh như bị bóp chặt, đáng ra anh nên không được bắt đầu với cô... nhưng, mọi chuyện đâu thể lường trước được.

Từng hình ảnh thân quen hiện ra trước mắt anh, thôi thúc bàn tay anh nhấn vào "Heart".

HyunA giật mình khi thấy thông báo "Dokiii liked your picture"

Cô vội vội vàng vàng mở instagram, ra là anh vẫn theo dõi cô...

Cô cảm thấy yên tâm, trái tim dường như nhẹ nhàng hơn nhưng cô đâu được gặp anh. Lắm lúc muốn hỏi anh nhiều điều nhưng rồi lại thôi.

...

Cô ngoảnh ra tìm những thứ gắn liền với kỉ niệm của hai người rồi bật cười trong vô thức.

Con gấu kia anh đã tặng cô trong lần sinh nhật, cũng là lần đầu tiên mà hai người gặp mặt nhau. Cô nhớ lại cái ngày vô cùng gượng gạo bên bờ sống Hàn ấy rồi bật cười.

Cô nhìn bó hoa khô đặt trên bàn rồi nhanh nhanh chóng ôm nó vào trong lòng. Bởi vì bó hoa ấy anh đã lặn lội từ nơi công tác trở về nước mà tặng cho cô. Cô bỗng bật khóc.

Từng món đồ một xuất hiện trước mắt cô.

...

Cô lôi điện thoại ra và chụp tổng thể một lượt rồi bắt đầu thu dọn chúng.Từng món đồ một được đặt gọn trong chiếc hộp bìa các tông.

Cô mỉm cười nhìn chiếc hộp nhỏ xinh ấy rồi nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

Nắng đã lên rọi vào trong phòng mang theo bao niềm vui mới.

Cô đứng dậy kéo tung tấm rèm ra rồi nhìn trời, đôi mắt nheo lại, cái miệng cong lên.

"Dũng... anh thật tồi..."

Lôi chiếc điện thoại ra, cô chụp cho mình một tấm ảnh.

Tấm ảnh đấy cô mỉm cười rất tươi.

Tấm ảnh đấy không còn màu tối tăm mà tràn ngập ánh sáng.

Tấm ảnh đấy chẳng còn chút muộn phiền nữa.

...

Tiếng thông báo vang lên, anh nhanh tay mở điện thoại ra.

Ngay trước mặt anh xuất hiện hình ảnh người con gái mà anh đã từng yêu rất nhiều.

Bức ảnh ấy rất đẹp, nụ cười trên môi cô cũng không còn gượng gạo như trước nữa.

Anh mỉm cười rồi bước ra khỏi nhà.

...

Dọc con đường, anh ghé vào một cửa hàng hoa và mua một bó hoa hồng đỏ tươi.

Anh đưa bó hoa nở rộ ấy lên ngang gương mặt mình và chụp một bức ảnh.

Mùi hương nhàn nhạt của nó quện vào tiết trời thu khiến mọi thứ đều nhẹ nhàng hơn, thoải mái hơn.
Người tình xứ núi

Người tình xứ núi

Gùi hàng gỡ xuống từ đôi vai hao gầy như trút đi gánh nặng khó gọi tên trong giây

23-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

22-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

22-06-2016
Người lạ từng quen

Người lạ từng quen

Tôi thường ít khi muốn đi xa. Đơn giản vì sau mỗi chuyến đi lại cảm thấy mình mắc

22-06-2016
Nhật ký xuân sang

Nhật ký xuân sang

Thành phố ngày cuối đông vẫn đầy những nắng. *** Trời đã về chiều rồi, cái

22-06-2016
Đâu rồi tuổi thơ

Đâu rồi tuổi thơ

Sài Gòn mấy hôm nay đột nhiên trở mưa giông kèm theo đó là tiếng sấm chớp, tuy không

22-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

22-06-2016
Son môi và Anh

Son môi và Anh

Tôi ghét những thỏi son, chính xác là như vậy nhưng đó là tôi của thời điểm 3 năm

22-06-2016
Vũ điệu thanh xuân

Vũ điệu thanh xuân

Anh biết tất cả, nhưng anh đã làm tổn thương cô. Bây giờ là quá muộn. Ngay cả một

22-06-2016
Chị

Chị

Sài gòn vào ngày đầu đông, nắng nhạt dần, những cơn mưa bất chợt len lỏi từng góc

23-06-2016
Mùa nấm lại về

Mùa nấm lại về

Qua câu chuyện lần ấy, với tôi đó là bài học rất quý giá mà tôi mãi không bao giờ

22-06-2016
Nụ cười xứ Nẫu

Nụ cười xứ Nẫu

Tôi thấy nụ cười hóm của Hàn như chúc mừng tôi. Tôi nháy mắt cười cùng Nhiên. Và

22-06-2016
Em đồng nát khả kính

Em đồng nát khả kính

"Này bào nhiêu?" Tôi chợt hỏi. "Hết giá là 300k chú ạ!" Em trả lời. "300k sao, rẻ

22-06-2016
Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy, có biết bao nhiêu chuyện để giận hờn, có vô số cớ để trách

22-06-2016