Như một giấc mơ

Như một giấc mơ

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Như một giấc mơ

↓↓
Làm chị chủ quán cứ nhìn bọn tôi như dị nhân. Trời lạnh như vậy, quán kem cũng không đông khách lắm, chỉ có hai đứa "dở" như bọn tôi mới ăn kem giữa cái thời tiết thế này. Trong lúc tôi đang loay hoay tính xem là sẽ xử ly kem nào trước thì Tuấn đã lên tiếng:

- Đừng nói với tôi là cậu định ăn hết cả hai cốc kem liền một lúc đấy?

- Thì cậu gọi hai ly mà.- Tôi ngơ ngác ngẩng lên nhìn

- Haha. Cô bạn tôi ơi. Chẳng ai ngốc đến mức trời này ăn cả hai ly kem cùng lúc đâu.- Tuấn cười phá lên.- Đây này, cậu hãy cho một miếng vani và một miếng chocolate vào với nhau. Thử xem!

Tôi gật gù làm theo. Thì ra thú vị thật, hương vị ngọt ngào, dễ chịu tan chảy trong miệng, tôi cũng bớt buồn hơn. Bất giác tôi ngẩng mặt lên hỏi cậu:

- Ai chỉ cho cậu cách ăn đặc biệt này vậy?

- Là mẹ tớ.- Giọng Tuấn buồn buồn, đôi mắt nhìn xa xăm.- Lúc bà còn sống

Tôi lặng đi, chợt hiểu. Tuấn không phải là người hạnh phúc nhất thế gian. Cậu ấy giấu nỗi buồn vào trong nụ cười. Tuấn tập cười mỗi ngày trong tòa lâu đài nguy nga mà lạnh lẽo. Bố cậu là một tổng giám đốc một công ty riêng có tiếng trong vùng. Mẹ Tuấn đã mất vì căn bệnh ung thư phổi. Từ khi mẹ mất, Tuấn trở nên vui vẻ, suốt ngày đi chọc phá mọi người. Bởi vì có lẽ, chỉ có cách đó Tuấn mới không chìm sâu vào nỗi đau của cậu. Căn nhà nguy nga tráng lệ chỉ một mình cậu sống mỗi ngày. Tối khi cậu ngủ thì ba chưa về, sáng khi cậu đi học thì bố chưa dậy. Tuấn chỉ dám ngắm gương mặt bố lúc ngủ. Ông là một doanh nhân thành đạt, ông kiếm thật nhiều tiền để thay ông yêu thương con cái. Tôi cứ luôn cho rằng, những người hay cười là những người luôn sống trong hạnh phúc và chẳng bao giờ biết khổ đau. Nhưng giờ đây tôi mới biết, đó chỉ là cách để họ đi cái bên trong của mình. Một khi nỗi đau đã quá lớn thì trái tim chỉ biết im lặng chịu đựng. Một trái tim với chằng chịt những vết thương. Những đau đớn, tủi hổ chỉ mình Tuấn chịu đựng. Nhiều đến nỗi trước mỗi nỗi đau Tuấn chỉ biết mỉm cười chua xót.

Tôi thấy thương cậu ấy!

Tuấn đưa tôi về khi hoàng hôn đã ngả sang màu cam nhàn nhạt. Cậu quay lưng đi, đạp xe từ từ trên con đường để trở về nhà. Có lẽ cậu không muốn quay về căn nha lẽo ấy nữa. Tôi thấy sự buồn buồn trong câu chào của Tuấn. Nhìn lại mình, ít nhất tôi vẫn còn hạnh phúc khi có cả một đại gia đình yêu thương. Bố mẹ luôn chăm sóc cho tôi vì tôi là em út trong nhà. Anh trai luôn là người chịu trận mỗi khi tôi lên mè nheo ghen tỵ khi lũ bạn được cái này, cái kia. Còn chị gái, tuy nhiều lúc ghét chị nhưng chị lại luôn là người lắng nghe và hiểu tôi nhất. Tôi mỉm cười, chợt nhật ra rằng: Khi ta mất đi một thứ gì đó, đừng vội nản chí, bởi nhờ đó mà ta còn biết thêm được nhiều điều quý giá trong cuộc sống đáng được trân trọng nâng niu. Thứ tôi mất đi chỉ là một cơ hội. Nhưng tôi nhận lại là sự yêu thương, quan tâm của tất cả mọi người. Với tôi, điều tôi nhận lại còn quý giá gấp trăm, ngàn lần một cơ hội.

Thêm một bài học trong cuộc sống. Tôi tự nhận thấy mình đang dần lớn lên mỗi ngày. Tôi học cách chấp nhận và bỏ qua mọi thứ rắc rối trong cuộc sống này. Mỗi ngày tôi và Tuấn đều đến gần hơn với nhau, tôi thấy vui vui. Ít ra thì tôi cũng có thể cùng cậu ấy đi chơi vào mỗi cuối tuần, hay qua nhà cậu ấy nấu nướng. Đôi khi những điều nho nhỏ vụn vặt trong cuộc sống lại là niềm vui để ta tiếp tục sống mỗi ngày. Tối đến, tôi chưa ngủ mà nằm ngước mắt lên nhìn trần nhà và suy nghĩ. Tuấn bước vào cuộc sống của tôi, xáo trộn và đảo lộn nó. Trái tim tôi rộn lên, đập lạc nhịp. Tôi trùm chăn và rồi cười một mình.

- Giờ này chưa ngủ hả cô nương? Có muốn mai bị ăn phạt vì tội đi học muộn không?

Giọng chị Thảo làm tôi giật mình. Tôi choàng tay ôm lấy chị. Thật ấm áp!

- Dạo này em lạ lắm đấy? Mà chẳng biết em và Tuấn có chuyện gì không? Lúc nào cũng thấy dính lấy nhau. Hay là......

- Chị thấy Tuấn thế nào?

- Đừng nói với chị là em yêu người ta rồi nhé. Chị nói trước, năm nay thi rồi đấy, liệu mà học. Đừng để những chuyện này làm phân tán học hành.

- Em biết mà chị.- tôi trùng xuống- Chị ơi, tại sao những người giàu có thì thường không có hạnh phúc hả chị? Họ có đủ mọi thứ họ muốn nhưng rốt cuộc thì họ vẫn nghèo, nghèo về tình cảm, nghèo về mặt tinh thần. Em muốn giúp Tuấn.

- Em không còn ghét cậu ấy nữa sao?

- Không- tôi lắc đầu. Lúc đầu, em ghét vì cậu ta suốt ngày trêu trọc em. Cậu ta chỉ ỷ cái mác hot boy mà kiêu căng, phách lối. Nhưng bây giờ em mới hiểu. Tuấn không hề như vậy

- Em giúp Tuấn đi

Tôi không hiểu ý chị. Chị cười rồi ôm tôi vào lòng, xoa xoa nhẹ lưng tôi. Vẫn là chị hiểu tôi nhất dù tôi không nói ra lời.

Bắt đầu có những cơn gió cuối thu se se lạnh. Tôi quàng chiếc khăn màu rêu khi ra khỏi nhà. Chân tôi đá đá mấy viên sỏi ở dưới nền gạch hoa. Có tiếng bước chân đến gần. Anh Hải Nam. Tôi nở nụ cười thật tươi chào anh. Anh đến gần, xoa đầu tôi như ngày bé:

- Nhóc đi học à?

- Này, em sắp 18 tuổi rồi.

- Thì em vẫn chỉ là nhóc thôi.....- anh cười phá lên

- Hạ Vy, chị xong rồi.

Tiếng chị vọng từ trong nhà ra. Chị chạy đến bên tôi và lễ phép chào anh Nam. Tôi thấy nhẹ nhõm khi anh chị cười nói vui vẻ hạnh phúc như vậy. Có một cái gì đó thoáng qua trong lòng. Bây giờ tôi mới biết đó không phải là tình yêu. Chỉ là chút tình cảm trẻ thơ dành cho ông anh chuyên cốc đầu sai vặt. Nhưng bây giờ thì đã khác rồi. Tôi lớn hơn và biết ai mới là người mình thực sự cần.....

Thời gian thấm thoát trôi qua, từng cơn gió đông bắt đầu tràn về.
Làm chồng khổ thật

Làm chồng khổ thật

Để trở thành một ông chồng tân tiến, biết chia sẻ và tạo điều kiện nghỉ ngơi cho

23-06-2016
Con có quyền hạnh phúc

Con có quyền hạnh phúc

Người ta thường nghĩ tình yêu thay đổi hết mọi tật xấu của con người, có tình yêu

22-06-2016
Làm chồng khổ thật

Làm chồng khổ thật

Để trở thành một ông chồng tân tiến, biết chia sẻ và tạo điều kiện nghỉ ngơi cho

23-06-2016
Má tôi

Má tôi

(hkha.wapsite.me) - Má ơi! Nhà mình giờ hết nghèo rồi má hè! Má cười làm nhăn dúm mấy

23-06-2016
Thư chưa gửi chị

Thư chưa gửi chị

Một góc tối trong căn gác nhỏ đơn sơ, một khoảng lặng bao trùm một vùng đất "lắm

22-06-2016
Bà ơi, cháu đã về

Bà ơi, cháu đã về

Bà có sáu người con nhưng mỗi bố là con trai lại đi thoát ly . Các cô lớn lên lần

23-06-2016
Ba

Ba

Mẹ thường bảo tôi là một đứa con gái thật chẳng giống con gái một xíu nào. So với

22-06-2016
Mùa nấm lại về

Mùa nấm lại về

Qua câu chuyện lần ấy, với tôi đó là bài học rất quý giá mà tôi mãi không bao giờ

22-06-2016
Ngày cuối năm...

Ngày cuối năm...

Một đời người có bao nhiêu lần cuối năm? Con số thất thường, mơ hồ không ai trả

23-06-2016
Khi xương rồng nở hoa

Khi xương rồng nở hoa

Tôi ngồi chống cằm bên cửa sổ, nhìn chậu xương rồng đặt trên bệ, nhớ lại cách

22-06-2016
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-20166 chương
Những điều bé xíu

Những điều bé xíu

Người ngoài nhìn chúng ta như một cặp thực thụ, nhưng thật ra tụi mình chỉ là hai

23-06-2016
Khi tình đã cạn

Khi tình đã cạn

Vợ chồng thằng bạn lấy nhau được 10 tháng thì xảy ra xích mích rồi chia tay. Trong

22-06-2016
Người lạ từng quen

Người lạ từng quen

Tôi thường ít khi muốn đi xa. Đơn giản vì sau mỗi chuyến đi lại cảm thấy mình mắc

22-06-2016
Chênh vênh

Chênh vênh

Hình ảnh của con thuyền cứ lướt trên dòng sông trong những luồng gió cứ chống

22-06-2016

XtGem Forum catalog