
Mùa theo mùa đi mãi
Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nayTuổi nào ngồi hát mây bay ngang trờiTay măng trôi trên
Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nayTuổi nào ngồi hát mây bay ngang trờiTay măng trôi trên
Nhưng Yến nào có yêu Khánh đâu, Khánh ơi là Khánh, Khánh cứ dồn hết tâm trí vào người ấy
Trên đời này, có một đứa, hễ học giỏi hơn mình, điểm cao hơn mình là mình ghét,
Ngồi trong chăn ấm gõ mấy dòng tản mạn trong khi ngoài trời đang mưa to và
Nó và cậu chơi thân với nhau từ hồi còn ở nhà trẻ. Nó khóc, cậu dỗ dành. Nó bị
Cơn mưa lại về trước ngõ làm ủ dột cả một buổi chiều. Mưa thường đến với
Hay là con ở nhà với cha má hen!, con không đi Sài Gòn học đâu? *** Một buổi chiều
Ai vì ai vì ai mà quay đều...Ai vì ai vì ai vì ai mà không ngủ được (1). *** 1. Xuân
Ở đâu trên trái đất này chúng ta sống cũng cần hàng xóm và tình làng nghĩa xóm mới
Hãy bảo nắng về đi "Hãy bảo nắng về đi Cho em quên nhớ nhung, cho em quên những phút
Bắt gặp anh trên đường, giữa những con phố ngày nào ta vẫn hay lui tới, nên cười,
Có sai không khi em cứ mãi yêu anh, yêu một người đã có người để thương, yêu như
Ba mươi ngày qua, khi thực sự sống cho mình, tui đã tin vào thứ gọi là số mệnh. Nhưng
"Gặp được cậu là do tớ và cậu có duyên Nhưng yêu cậu thì chỉ có tớ mắc nợ
*Thân tặng tất cả những ai yêu quý mùa đông* *** 1, Chiều chủ nhật thứ hai của
Nhưng Yến nào có yêu Khánh đâu, Khánh ơi là Khánh, Khánh cứ dồn hết tâm trí vào người ấy
Tôi nhìn nàng vài giây rồi bảo "Tại sao lần này em không cầu hôn anh nhỉ?" "Em à?" -
Day dứt hơn cả khi nhìn thấy những gánh hàng rong bị phạt, bị xua đuổi, nhìn thấy
Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò dậy khỏi
Ngày nào đó có thể bếp không còn đỏ lửa, ngày nào đó có thể không còn những trăn
Tuấn một mình lê bước chân trên con phố dài mang trong lòng một nỗi buồn vô tận.
Hắn rẽ đám người đứng lố nhố trước cửa Hội Đồng Xổ Số tỉnh cố len vào
Tình bạn có khi còn lãng mạn hơn cả tình yêu, có thể tình bạn chỉ là tình bạn mãi
Có câu chuyện vui. À mà không biết là vui hay buồn. Rầm hay lễ gì đó nhà luộc gà
Con nhỏ trong mắt tôi bỗng lớn vút lên. Cao tới mức để nhìn thấy cái trán dồ