Polly po-cket
Tớ sẽ quên cậu, nhanh thôi!

Tớ sẽ quên cậu, nhanh thôi!

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Tớ sẽ quên cậu, nhanh thôi!

↓↓
Vì đơn giản, nếu không phải là anh thì ai cũng vậy cả thôi. Quang yêu cô thật lòng, điều đó cô biết. Nhưng trong trái tim cô vẫn luôn chỉ tồn tại 1 hình bóng thuộc về quá khứ. Vẫn có 1 khoảng cách vô hình giữa cô và Quang, dù bên ngoài nhìn vào sẽ thấy họ đang hạnh phúc. Cô không thể gần gũi Quang giống như khi còn bên Nam . Cô sợ lại bị tổn thương hay có 1 kí ức vô hình ngăn cản điều đó? Vẫn là nụ cười, nhưng có phần nhạt. Vẫn là sự quan tâm, nhưng có phần hời hợt. Cô đối với Nam như là trách nhiệm vậy. Rằng đây là việc mà những người bạn gái phải làm với bạn trai. Mọi thứ như miễn cưỡng, chẳng có chút gì là tự nhiên.

-----------------------------------------

5 năm trôi qua rồi, có lẽ mọi chuyện đã ổn. Mọi thứ chắc đã trở về với vị trí ban đầu, sau bao cú chao đảo. Và anh quyết định trở về Việt Nam, đó mới là nơi anh muốn dừng chân.......

* * *

Nam vừa đặt chân xuống sân bay Nội Bài đã ngay lập tức về nhà gặp bố mẹ nuôi. Họ cũng già đi khá nhiều. Gặp lại anh, họ mừng lắm. Họ hỏi anh đủ thứ chuyện . Như những gì anh từng cảm nhận, anh vẫn thấy mình như thành viên của gia đình này.Tối, Quang trở về và hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh. Anh có cố gắng quan tâm, hỏi han thế nào, Quang cũng chỉ đáp một cách đại khái, đôi khi còn cáu gắt.

Sau một vài ngày chào hỏi mọi người, hôm nay Nam quyết định sẽ đi dạo phố. Anh muốn tìm lại chút không khí đất Việt, tìm lại những cảm xúc đã đi lạc cùng thời gian trong suốt 5 năm qua. Mùa thu, hương hoa sữa nồng nàn ôm chặt lấy cả con phố. Nhiều người thường nói hương hoa sữa nồng quá, ngửi nhiều thì đau đầu lắm. Nhưng An bảo hoa sữa có nồng, nhưng là một vị nồng đặc biệt. Một vị nồng mát mà ta không chỉ cảm nhận bằng khướu giác, ta còn thấy được hương vị ấy chen vào đầu lưỡi, đọng lại nơi cổ họng cơ. Từ lúc ấy, anh bỗng yêu hoa sữa lạ. Anh với tay hái một chùm hoa sữa và bước đi. Rồi anh nhìn thấy Quang. Bên cạnh cậu chính là An – người mà anh nhớ rất nhiều. Nhưng có vẻ họ đang xích mích.

"Cậu tưởng tớ không biết rằng cậu vẫn còn yêu Nam sao?" Quang to tiếng

"Tớ...tớ đang là bạn gái cậu cơ mà" An lúng túng

"Bạn gái? Sự thật hay chỉ là trên danh nghĩa? Cậu còn định đùa tớ đến bao giờ?"

"Đúng là tớ vẫn còn có tình cảm với Nam. Nhưng tình cảm của cậu ấy không hề dành cho tớ. Và tớ vẫn luôn cố gắng để trở thành người bạn gái tốt của cậu đấy thôi"

"Cái tớ cần là trái tim cậu kìa. Hay thay cho từ bạn gái. Chẳng biết cậu có mệt không chứ nhìn cậu như vậy tớ cũng mệt lắm."

"Nam đã là quá khứ rồi. Và chắc gì cậu ấy đã còn nghĩ về tớ nữa. Tớ có muốn ở bên cậu ấy cũng đâu có được"

Quang tức giận, trợn mắt nhìn An "Bây giờ thì anh ta về rồi đấy, cậu thích thì đến mà tìm người cậu yêu đi. Nói cho cậu biết nhé, thật ra anh ta cũng yêu cậu đó"Nam cười nhếch mép, cho một tay vào túi quần và quay đi "Tớ không cần sự dối trá của cậu nữa. Biến đi"

An hoảng sợ năm lấy tay Quang "Cậu bình tĩnh đi Quang, cậu đang làm tớ sợ đấy. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà"

"Tôi nói cậu biến đi ..."Quang hất mạnh tay An khỏi cánh tay mình...

Tim Nam nhói lên một nhịp...anh chạy thật nhanh đến chỗ An...chiếc ô tô...Bãi đậu xe 5 năm trước.....KÉTTTTTT !!!!

An bị một lực mạnh làm thay đổi phương hướng, đẩy nhào về phía trước . Đầu cô đập xuống đường. Cô chóng váng ôm đầu, dần mở mắt. Và hiện ra trước mắt cô là một gương mắt đã lâu quá rồi cô không được thấy . Nhưng đôi mắt người ấy nhắm nghiền, một thứ dịch đặc màu đỏ chảy trên mặt anh. An nâng đầu Nam lên chân mình, cô bật khóc thành tiếng. Cô đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, cố lay gọi anh dậy.

"An, chán cậu chảy máu kìa "Quang chạy đến, đưa tay lau máu đang chảy trên trán An. Nhưng cô đẩy Quang ngã về sau. Mọi thứ với cô bây giờ là Nam, là người đã biến mất trong cuội đời cô một thời gian dài, và khi xuất hiện lại bất tỉnh trước mắt cô.Nam hé mở đôi mắt này giờ vẫn nhắm nghiền. Anh đưa tay lau nước mắt cho An "Cậu biết tớ sợ nhìn thấy cậu khóc lắm mà"Cô đưa một tay lên lau vội nước mắt "Ừ ừ, tớ không khóc nữa. Nhưng cậu làm cái gì vậy Nam? Cậu thật là ngốc"Nước mắt không kìm được lại chảy tràn. Cô lau máu trên khóe miệng Nam.

Anh nắm lấy bàn tay cô, cười nhẹ : "Cách đây 5 năm, cậu nhớ không, tớ đã chút nữa cướp đi sự sống của cậu cũng theo hình thức này. Tớ đau, An ạ"

"Cậu đau gì chứ. Cậu có tình cảm gì với tớ đâu mà đau "

"Tớ yêu cậu, từ lâu rồi. Và chưa hề thay đổi"

"Cậu nói dối"

"Tớ nói dối cậu một lần duy nhất về tình cảm của tớ. Còn bây giờ là thật"

Cô gật đầu thật nhanh "Cậu yêu tớ, vậy bây giờ cùng tớ đi đến bệnh viện. Cậu còn phải thực hiện lời hứa nữa"

Anh lắc đầu : "Không cần đâu An"Anh đặt vào lòng bàn tay cô một chùm hoa sữa đã nát. Hoa sữa màu đỏ. Hoa sữa không còn mang hương thơm nguyên bản của nó.. Anh tháo chiếc vòng lục lạc trên cổ tay mình đeo vào tay cô "Nghe lời tớ đừng khóc nữa. Cái này đã là của cậu thì sẽ mãi là của cậu. Cậu phải sống thật tốt, sống cả cho tớ nữa đấy. Và đừng bao giờ quên tớ, bởi tớ sẽ không quên cậu đâu"

"Cậu sẽ không sao"Cô nâng anh dậy "Dậy đi, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện. Xe cứu thương đang đến rồi, và cậu sẽ không sao hết"

Anh kéo tay cô lại, với một lực yếu ớt "Đừng bao giờ quên tớ nhé ! Tạm biệt cậu, người tớ yêu mãi mãi...
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
Anh yêu em Sơ mi trắng

Anh yêu em Sơ mi trắng

Còn với cô, cô luôn chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng của nam, cảm giác một thân

23-06-2016
Gã

Vâng. Lại là gã. Chính gã chứ không phải ai khác. Gã lại đến tìm Linh. Cứ rảnh là

22-06-2016
Theo cơn gió nhẹ trôi

Theo cơn gió nhẹ trôi

Nó thích anh! Nó chưa từng nói với ai điều này, nhưng dù cho có ai đó trong số bạn bè

23-06-2016
Cứ để nó mưa đi!

Cứ để nó mưa đi!

"Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng

22-06-2016
Luyến tình

Luyến tình

Tôi vừa đưa chân bước lên bậc thềm thứ ba thì trong nhà cũng vọng ra những tiếng

22-06-2016
Khúc nhạc dịu êm

Khúc nhạc dịu êm

Giữa năm học lớp 12, tôi theo gia đình chuyển tới căn hộ nhỏ ở phố S. Con phố này

23-06-2016
Đến sau, lau nước mắt!

Đến sau, lau nước mắt!

Cô gái bé nhỏ ngồi lặng yên bên cửa, đưa ánh mắt về một nơi xa xăm vô tận...Trời

23-06-2016
Bên kia giấc mơ

Bên kia giấc mơ

Thành phố mới không náo nhiệt không sầm uất như những ngày tháng trước đây Nhiên

23-06-2016
Khi nào em cưới anh?

Khi nào em cưới anh?

Tôi nhìn nàng vài giây rồi bảo "Tại sao lần này em không cầu hôn anh nhỉ?" "Em à?" -

23-06-2016
P.H.Ố

P.H.Ố

Ngày cuối năm chẳng hăm hở đi đâu như ngày đầu. Nằm im trong phòng thấy cái lạnh se

23-06-2016
Thầy

Thầy

Hồi bé nghĩ "thầy" đơn giản lắm, miễn ai dạy mình ở trường thì là thầy. Lớn lên,

23-06-2016
 Chồng à, em yêu anh!!!

Chồng à, em yêu anh!!!

Quán cafe quen thuộc của vợ chồng tôi, khung cảnh quán bình thường, cũng không phải vì

23-06-2016
Nhật ký xuân sang

Nhật ký xuân sang

Thành phố ngày cuối đông vẫn đầy những nắng. *** Trời đã về chiều rồi, cái

22-06-2016