XtGem Forum catalog
Khúc nhạc dịu êm

Khúc nhạc dịu êm

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Khúc nhạc dịu êm

↓↓
"

Ánh mắt của em nhìn tôi lần này thoáng chút ngạc nhiên, và có vẻ đã có phần nào đó bớt xa lạ.

***

Từ sau hôm đó, em để tôi đèo đến trường, rồi tan học lại đứng ở một góc đợi tôi qua cùng về. Mỗi buổi tối tôi lại ra ban công ngồi nghe tiếng đàn piano du dương êm ả từ căn phòng đối diện. Một điều đặc biệt là cánh cửa phòng kia không thường đóng kín nữa.

Em vốn không phải ít nói, chỉ là không thích nói chuyện với người lạ. Tôi mừng vì em đã mở lòng tin tưởng mà tâm sự nhiều điều với mình.

Trước kia, vì sợ cha dượng nên em thường ra khỏi nhà đi học từ rất sớm, buổi chiều học về cũng thường tìm một góc ngồi tới muộn mới vào nhà. Những khi ở nhà, em chỉ trốn trong phòng và đóng kín cửa. Sau này, tôi thường rủ em ra ngoài, cũng bảo em nên đi chơi cùng bạn, đã cảm thấy ngột ngạt thì không nên ở nhà.

Tôi bảo em: "Đừng sợ hãi gì, có anh ở cạnh em, bất kể lúc nào chỉ cần kêu anh là được."

Em nói với tôi: "Em sẽ luôn nghĩ mình có anh ở bên cạnh, cũng sẽ cố gắng can đảm và mạnh mẽ hơn."

***

Tôi rất muốn ở bên cạnh bảo vệ cho cô em gái bé nhỏ của mình, nhưng dù sao tôi cũng đã là học sinh lớp 12, còn đang bắt đầu cả một con đường rộng lớn phía trước. Sáu tháng sau đó, tôi thi vào trường sĩ quan, rồi phải xa gia đình, xa em để đi học mấy năm đại học. Tôi không nỡ xa cô bé ấy, tôi biết em cũng vậy. Ánh mắt nhìn tôi có gì đó trầm buồn, em nói: "Anh cứ yên tâm học tốt, em không sao cả, giờ em biết cách tự lo cho mình."

Tôi căn dặn em rất nhiều, mà giờ ngay cả tôi cũng không còn nhớ rõ, như là em nên tới nhà bạn chơi thay vì trốn trong phòng, như là em hãy khóa cửa cẩn thận, như là em nếu có việc gì hãy sang gặp mẹ tôi, rồi mỗi buổi tối em hãy cứ chơi đàn, tôi sẽ có thể cảm nhận được...

Tôi đã nhờ mẹ mình để ý, chăm sóc em. Tôi cũng đưa cho em một số điện thoại, bảo em có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào, nhưng em không có điện thoại, có lẽ cũng sợ tôi phiền, nên thường rất ít khi gọi đến, và những lần em gọi tôi đều thấy giọng nói em giống như vừa khóc rất nhiều.

Mỗi năm hai lần được về nhà, tôi đều rủ em đi chơi đâu đó rồi buổi tối lại đòi nghe tiếng đàn của em, tiếng đàn ngày càng làm tôi mê đắm. Em cũng nói sau này sẽ học thanh nhạc.

Lần gần đây nhất tôi gặp lại em là ba năm trước. Em khi đó đã là một thiếu nữ mười bảy tuổi – xinh đẹp và dịu dàng, nhưng nét đượm buồn vẫn luôn thường trực sâu nơi đáy mắt. Tiếng đàn của em giờ cũng uyển chuyển mà trưởng thành hơn, mạnh mẽ và cứng cáp hơn. Sau khi đàn xong bản nhạc Forever in love, em quay sang hỏi tôi, ánh mắt sâu hút có vẻ gì đó mong chờ khó tả:

"Anh, anh trước giờ chỉ coi em là em gái thôi sao?"

Câu hỏi của em làm tôi vừa ngạc nhiên, lại vừa ngỡ ngàng. Tôi... thật sự cũng chưa từng suy nghĩ về điều đó, tôi không biết em nằm ở phần nào trong trái tim của tôi, chỉ biết em là người mà tôi luôn muốn ở bên cạnh bảo vệ và che trở.

"Anh có nhận thấy em đã có thể mang suy nghĩ của một cô gái gần mười tám tuổi?"

Tôi nhìn em. Câu hỏi đó lại tiếp tục khiến tôi ngẩn ngơ. Đúng, tôi có thể nhận ra điều đó, và có lẽ tôi cũng đã nhận ra được cái cảm giác mơ hồ của chính mình.

"Cô bé... em đã chuẩn bị... cho một vị trí mới chưa?"

Buổi tối hôm đó, có một điều mà tôi trước đó không thể ngờ - em tiến tới, kiễng gót, hôn nhẹ lên môi tôi – nụ hôn thoảng qua như cơn gió mùa xuân dịu mát. Đó có lẽ là câu trả lời em dành cho tôi.

Phải rồi, tôi có lẽ đã có phần ngốc nghếch. Vì tình yêu đâu cần phải chuẩn bị, nó là thứ tình cảm sẽ luôn đến một cách tự nhiên.

...

"Anh có thể hứa với em một việc chứ?" – Em ngước lên nhìn tôi và lại đưa ra một câu hỏi.

"Được, em nói đi."

"Anh có thể chờ tới khi em đến được nơi tự do của mình."

"Được, anh cũng sắp học xong rồi. Chờ khi đó, anh sẽ mang tự do đến cho em..."

Tôi mở chai nước khoáng, đổ phần nước trong suốt tưới cho đám hoa dạ yên thảo, phần thanh khiết trong đó cũng giống như em, cần phải được tự do hòa quyện vào đất trời...

Lần đó tôi rời đi cùng với một lời hứa, một mối quan hệ gì đó mới mẻ để hoàn thành nốt một năm học của mình.

Nhưng khi tôi trở về với một vai trò mới, em đã không còn ở đây. Gia đình tôi nói mẹ con em đã dọn đi, thoát khỏi căn nhà ngột ngạt kia, thoát khỏi người bố dượng luôn khiến em bất an sợ hãi. Và... chẳng biết em đã dọn đi đâu.

Vậy đúng là em đã thật sự đủ mạnh mẽ, đúng là em đã tự tìm được vùng trời tự do cho mình, nhưng em đã đến đâu giữa khoảng trời bao la bất tận đó?

***

Ba năm không gặp em, tôi giờ đã khoác lên mình bộ đồ xanh của quân nhân, bên tai dường như vẫn văng vẳng tiếng đàn sâu lắng mà nhẹ dịu. Cũng giống như buổi tối hôm nay, tôi đã đứng ngẩn ngơ rất lâu trước bóng hình của một cô gái ngồi trước cây dương cầm. Nhưng lần này hình bóng ấy không biến mất như thường lệ, tiếng đàn kia cũng không còn là những âm thanh phảng phất mơ hồ. Có gì đó rất gần...rất chân thật...

Hôm nay... có buổi giao lưu giữa đơn vị và học viện âm nhạc...

Tôi đang trên đường đi đến diễn đàn...

Âm thanh quen thuộc kia đã khiến đôi chân tôi cứ bất giác tiến theo tới...

Em, có phải cô bé của tôi?

Em ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười – vẫn chính cái nụ cười tươi sáng trong veo như làn nước. Bản dương cầm Forever in love vẫn được tiếp tục, cho đến nốt nhạc cuối cùng, em cất tiếng hướng về phía tôi:

"Anh, em cuối cùng đã tìm thấy anh rồi..."

...
Hương trà gừng

Hương trà gừng

Nguyên chắc chắn rằng mình sẽ quên. Dẫu cậu biết rằng sự lãng quên ngay cả bản

23-06-2016
Em còn yêu anh không?

Em còn yêu anh không?

Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò dậy khỏi

23-06-2016
Chuyện tình hoa súng

Chuyện tình hoa súng

Cái gì đến rồi sẽ đến. Cái tan dù có vững bền, dù có đẹp đẽ mấy rồi cũng

22-06-2016
Ngốc thế

Ngốc thế

  Người đâu mà ngốc thế không biết! *** "Nè, Nam làm cái gì vậy hả?". Giọng nhỏ

22-06-2016
Ngốc thế

Ngốc thế

  Người đâu mà ngốc thế không biết! *** "Nè, Nam làm cái gì vậy hả?". Giọng nhỏ

22-06-2016
Chờ đợi để yêu

Chờ đợi để yêu

Cuộc đời quả thật khó đoán. Một anh chàng từng làm "cấp trên" của tôi trong quán ăn

23-06-2016
Những mùa không ngủ

Những mùa không ngủ

Ai vì ai vì ai mà quay đều...Ai vì ai vì ai vì ai mà không ngủ được (1). *** 1. Xuân

22-06-2016
Gia đình

Gia đình

Đáng tiếc, thế gian không có bán thuốc hối hận. Thời gian không chờ một ai. Cuộc

23-06-2016
Sau tất cả

Sau tất cả

Bắt gặp anh trên đường, giữa những con phố ngày nào ta vẫn hay lui tới, nên cười,

22-06-2016
Làm chồng khổ thật

Làm chồng khổ thật

Để trở thành một ông chồng tân tiến, biết chia sẻ và tạo điều kiện nghỉ ngơi cho

23-06-2016
Đi ngang đời nhau

Đi ngang đời nhau

Em Ta gặp nhau thế nào anh nhỉ? Em đang phát điên còn anh là một nạn nhân. Nhưng không

23-06-2016
Chị

Chị

Sài gòn vào ngày đầu đông, nắng nhạt dần, những cơn mưa bất chợt len lỏi từng góc

23-06-2016
Nghe bằng trái tim

Nghe bằng trái tim

"Nếu đôi tai không thể lắng nghe, hãy cảm nhận bằng trái tim" *** Alice là nhạc công

22-06-2016
Một thời Yahoo

Một thời Yahoo

Nhớ yahoo, nhớ cả một chặng đường đời của mình gắn với nó... *** 1. Nhớ nhất

22-06-2016
Quy luật tự nhiên

Quy luật tự nhiên

"Mặt Trời bằng tuổi nó, hay rõ hơn là cùng lớp, chỉ khác cái Mặt Trời là nam còn nó

22-06-2016
Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy, có biết bao nhiêu chuyện để giận hờn, có vô số cớ để trách

22-06-2016
Màu của tình yêu

Màu của tình yêu

"Anh đi đây". Ba chữ ấy đến với với tôi lặng lẽ vào buổi sáng đẹp trời, Hoàng

23-06-2016