The Soda Pop
Có một ngày như thế...

Có một ngày như thế...

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Có một ngày như thế...

↓↓
Em sẽ buồn theo anh mất.

Em phải đi trị liệu rồi, thôi thì kiếp sau làm bạn lâu hơn vậy được không anh?"

Kèm ở dưới là một cái link.

Tôi đọc xong, rút cái USB ra cất vào túi và lặng lẽ đưa lại cho chị nhân viên cái laptop. Trong đầu tôi chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa.

* * *

Tôi tìm cách gọi điện cho chú của Hân, hỏi xem bệnh viện cô nhóc đang chữa trị là ở đâu. Chú của Hân nói ngay cho tôi biết không kiêng dè, có lẽ chú đã biết kha khá về tôi.

Lại là vì Hân, một lần nữa trong đời tôi làm những điều chưa bao giờ làm. Tôi chạy như điên đến bệnh viện, và mở cửa phòng em "rầm" một cái.

"Anh Minh?" Hân trắng bệch nằm trên giường, giọng em nhẹ nhàng mà có chút ngạc nhiên. Đầu em đội một chiếc mũ che kín đầu, có lẽ em đã rụng hết tóc vì dùng quá nhiều thuốc.

"Em bị ngốc à? Cái gì mà câu chuyện cuối cùng, cái gì mà bảo anh phải nhớ đến em, cái gì mà làm bạn kiếp sau? Không có chuyện đó đâu!" Hân ngạc nhiên khi thấy tôi nói lớn, thật ra là đến tôi cũng ngạc nhiên. "Em còn chưa có chết đâu, đừng nói mấy cái thứ bi quan đó với anh! Em cho anh "leo cây" một lần, giờ anh sẽ cho em cơ hội đền đáp, em đừng hòng mà trốn đi đâu với anh."

Hân ngạc nhiên nhìn tôi, rồi em khẽ cười. Nụ cười em yếu ớt hơn bình thường làm tôi thấy quặn lòng. "Gì chứ... Em biết rồi, em sẽ chờ anh."

Chờ anh... chờ anh... chờ anh...

Lắm khi, có những câu nói còn hay hơn câu "Em yêu anh" nhiều, tôi nghĩ thế, rồi tiến gần lại Hân và ngồi xuống cạnh giường bệnh. Hân ngoan ngoãn nằm im, để tôi xoa nhẹ đầu em và kéo chăn lại cho em. Tôi vỗ nhẹ lên tay Hân, để em dần đi vào giấc ngủ.

"Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau ở nơi khác quán cà phê." Tôi nói.

"Đúng thế." Hân đồng ý, mắt em khẽ lim dim.

"Anh thích em." Tôi nhẹ nhàng nói câu nói mà tôi vẫn giữ kín bấy lâu.

"Ừm..." Hân gật nhẹ đầu, đôi môi mỉm cười nhẹ, rồi em khẽ chìm vào giấc ngủ.

* * *

Không kịp nữa rồi.

Em ra đi trước khi chúng tôi có bất kì cuộc đi chơi nào với nhau. Cuốn sổ nhỏ tôi viết chi tiết lên kế hoạch về những ngày hẹn hò tôi với em chẳng còn giá trị nữa.

Ngày em đi, tôi ở trước cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng mẹ em ngã khuỵu xuống khóc như xé rạch tim tôi. Mẹ em gọi tên em trong tiếng khóc nấc từng cơn. Bà khóc nhiều đến mức khô cổ, tiếng khóc đứt đoạn như tiếng chuông chùa cô độc gõ từng tiếng. Tôi không dám mở cửa ra, vì tôi sợ bản thân tôi cũng sẽ không chịu được mà khóc. Hân không muốn tôi khóc, tôi sẽ nhất quyết không khóc.

Tôi đặt chiếc nhẫn tôi đã định tặng em ở cạnh cửa, cùng với quyển truyện in toàn bộ những truyện ngắn em viết xuống dưới đất, cạnh cánh cửa phòng. Rồi tôi quay lưng bước ra khỏi bệnh viện, bước ra khỏi nơi u ám lạnh lẽo đã mang em rời khỏi thế giới.

* * *

"Thích một người là cảm giác nhẹ nhàng và tình cờ đến ngạc nhiên. Thích anh rồi tôi mới hiểu điều ấy. Nói ra thì không dám, mà không nói ra thì trong lòng cứ buồn buồn thế nào ấy. Tôi cũng chẳng biết suy nghĩ như thế là đơn giản hay không, tôi chỉ biết trong đầu tôi cứ luẩn quẩn những suy nghĩ ấy mãi. Nhưng mà cuối cùng thì cũng vẫn chẳng biết làm thế nào."

"Có những người xem các bộ phim, đọc những câu chuyện về những người mắc căn bệnh nan y, rồi họ lại nhận xét thế này: "Sao không ai viết về những người bình thường và những chuyện tình bình thường?" Có ai suy nghĩ đến việc rằng, những câu chuyện tình bình thường được sống bên nhau trọn đời là điều xa vời thế nào với những người mắc căn bệnh nan y không? Viết truyện tình yêu cốt là để con người ta nhận thấy rằng nhiều khi tình yêu sẽ giúp con người vượt qua tất cả, nhưng nhiều khi lại không thể làm gì. Đừng bao giờ từ chối việc dựa mình vào tình yêu, nhưng cũng đừng bao giờ tin vào tình yêu hoàn toàn. Ấy là một trong những lẽ sống."

"Vì thích một chàng trai mà tôi gắng cầm cự được thêm 2 tháng trong cuộc đời bệnh tật này. Chẳng phải điều này rất đẹp sao?"

"Em thích anh, Minh ạ! Hân."

* * *

Một vài tháng sau, câu chuyện của Hân nổi lên như cồn. Nhưng chẳng ai biết tác giả là ai, và nhân vật trong truyện là ai, có thật hay không.

Có một ngày như thế, cô gái tên Hân kia không còn sống ở đây nữa, bạn chỉ cần biết thế là đủ.

Và đó là toàn bộ câu chuyện của tôi, toàn bộ câu chuyện về một chàng trai tên Minh bị mắc bệnh trầm cảm nhẹ và được chữa khỏi nhờ có cô gái tên Hân.

Đôi khi tôi vẫn nghĩ em chỉ là một giấc mơ, nhưng mỗi khi cắm USB vào máy và đọc lại những dòng em viết, tôi đều nhận ra. Em luôn là thật, em luôn từng hiện hữu.

Jam Aster

 
Kẻ ngoại đạo

Kẻ ngoại đạo

Em là cô gái theo đạo Kito, hiền lành, khuôn mặt tròn với đôi mắt rất to. Tôi là kẻ

22-06-2016
Vĩnh biệt Dạ Thủy

Vĩnh biệt Dạ Thủy

Tôi luôn đứng nhìn em từ phía sau, nhìn em đi cùng bạn trai của em, nhìn em cười bên anh

22-06-2016
Son môi và Anh

Son môi và Anh

Tôi ghét những thỏi son, chính xác là như vậy nhưng đó là tôi của thời điểm 3 năm

22-06-2016
Đến sau, lau nước mắt!

Đến sau, lau nước mắt!

Cô gái bé nhỏ ngồi lặng yên bên cửa, đưa ánh mắt về một nơi xa xăm vô tận...Trời

23-06-2016
Anh yêu em Sơ mi trắng

Anh yêu em Sơ mi trắng

Còn với cô, cô luôn chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng của nam, cảm giác một thân

23-06-2016
Là em không tốt

Là em không tốt

"Anh có biết, điều mà em hối hận nhất là gì không?" "..." "Là em không thể yêu anh

22-06-2016
Phá kén, bay ra!

Phá kén, bay ra!

Nhung không kiêng nể yêu người kém tuổi, vì dù Long kém tuổi nhưng cậu ấy rất chững

22-06-2016
Trở về

Trở về

Ngược nắng, ngược gió về lại chốn xưa, nơi đó có cánh diều bay trên đồng xanh

22-06-2016
Như bản tình ca

Như bản tình ca

Mẹ anh hẹn gặp tôi vào một buổi chiều thứ ba. Vì đang trong giờ hành chính nên

22-06-2016
Ai mà biết...

Ai mà biết...

- Ba ơi sao ba chết sớm thế, ba ơi con chưa kịp phụng dưỡng ba lấy một ngày ba đã đi

23-06-2016
Nhỏ Bọ Cạp

Nhỏ Bọ Cạp

Cậu ấy nói thích em, vậy mà mấy ngày sau em phát hiện ra là cậu ấy cũng

23-06-2016
Chờ đợi để yêu

Chờ đợi để yêu

Cuộc đời quả thật khó đoán. Một anh chàng từng làm "cấp trên" của tôi trong quán ăn

23-06-2016
Nhật kí tháng 12...

Nhật kí tháng 12...

Tình cảm, sợ nhất là những cơn say nắng. Không phải yêu, chỉ là thích. Người đến

22-06-2016
Miền kí ức về má

Miền kí ức về má

Hay là con ở nhà với cha má hen!, con không đi Sài Gòn học đâu? *** Một buổi chiều

22-06-2016
Mặt trời mang tên Mẹ

Mặt trời mang tên Mẹ

Tôi muốn viết về... 1 người phụ nữ "rất" bình thường trong xã hội - nhưng là nguồn

22-06-2016
Là chính mình

Là chính mình

“Tuổi trẻ lạc lối. Cuộc đời này, gặp nhau đã là một mối duyên...”. *** Phương

23-06-2016