XtGem Forum catalog
Có một ngày như thế...

Có một ngày như thế...

5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Có một ngày như thế...

↓↓
Em sẽ buồn theo anh mất.

Em phải đi trị liệu rồi, thôi thì kiếp sau làm bạn lâu hơn vậy được không anh?"

Kèm ở dưới là một cái link.

Tôi đọc xong, rút cái USB ra cất vào túi và lặng lẽ đưa lại cho chị nhân viên cái laptop. Trong đầu tôi chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa.

* * *

Tôi tìm cách gọi điện cho chú của Hân, hỏi xem bệnh viện cô nhóc đang chữa trị là ở đâu. Chú của Hân nói ngay cho tôi biết không kiêng dè, có lẽ chú đã biết kha khá về tôi.

Lại là vì Hân, một lần nữa trong đời tôi làm những điều chưa bao giờ làm. Tôi chạy như điên đến bệnh viện, và mở cửa phòng em "rầm" một cái.

"Anh Minh?" Hân trắng bệch nằm trên giường, giọng em nhẹ nhàng mà có chút ngạc nhiên. Đầu em đội một chiếc mũ che kín đầu, có lẽ em đã rụng hết tóc vì dùng quá nhiều thuốc.

"Em bị ngốc à? Cái gì mà câu chuyện cuối cùng, cái gì mà bảo anh phải nhớ đến em, cái gì mà làm bạn kiếp sau? Không có chuyện đó đâu!" Hân ngạc nhiên khi thấy tôi nói lớn, thật ra là đến tôi cũng ngạc nhiên. "Em còn chưa có chết đâu, đừng nói mấy cái thứ bi quan đó với anh! Em cho anh "leo cây" một lần, giờ anh sẽ cho em cơ hội đền đáp, em đừng hòng mà trốn đi đâu với anh."

Hân ngạc nhiên nhìn tôi, rồi em khẽ cười. Nụ cười em yếu ớt hơn bình thường làm tôi thấy quặn lòng. "Gì chứ... Em biết rồi, em sẽ chờ anh."

Chờ anh... chờ anh... chờ anh...

Lắm khi, có những câu nói còn hay hơn câu "Em yêu anh" nhiều, tôi nghĩ thế, rồi tiến gần lại Hân và ngồi xuống cạnh giường bệnh. Hân ngoan ngoãn nằm im, để tôi xoa nhẹ đầu em và kéo chăn lại cho em. Tôi vỗ nhẹ lên tay Hân, để em dần đi vào giấc ngủ.

"Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau ở nơi khác quán cà phê." Tôi nói.

"Đúng thế." Hân đồng ý, mắt em khẽ lim dim.

"Anh thích em." Tôi nhẹ nhàng nói câu nói mà tôi vẫn giữ kín bấy lâu.

"Ừm..." Hân gật nhẹ đầu, đôi môi mỉm cười nhẹ, rồi em khẽ chìm vào giấc ngủ.

* * *

Không kịp nữa rồi.

Em ra đi trước khi chúng tôi có bất kì cuộc đi chơi nào với nhau. Cuốn sổ nhỏ tôi viết chi tiết lên kế hoạch về những ngày hẹn hò tôi với em chẳng còn giá trị nữa.

Ngày em đi, tôi ở trước cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng mẹ em ngã khuỵu xuống khóc như xé rạch tim tôi. Mẹ em gọi tên em trong tiếng khóc nấc từng cơn. Bà khóc nhiều đến mức khô cổ, tiếng khóc đứt đoạn như tiếng chuông chùa cô độc gõ từng tiếng. Tôi không dám mở cửa ra, vì tôi sợ bản thân tôi cũng sẽ không chịu được mà khóc. Hân không muốn tôi khóc, tôi sẽ nhất quyết không khóc.

Tôi đặt chiếc nhẫn tôi đã định tặng em ở cạnh cửa, cùng với quyển truyện in toàn bộ những truyện ngắn em viết xuống dưới đất, cạnh cánh cửa phòng. Rồi tôi quay lưng bước ra khỏi bệnh viện, bước ra khỏi nơi u ám lạnh lẽo đã mang em rời khỏi thế giới.

* * *

"Thích một người là cảm giác nhẹ nhàng và tình cờ đến ngạc nhiên. Thích anh rồi tôi mới hiểu điều ấy. Nói ra thì không dám, mà không nói ra thì trong lòng cứ buồn buồn thế nào ấy. Tôi cũng chẳng biết suy nghĩ như thế là đơn giản hay không, tôi chỉ biết trong đầu tôi cứ luẩn quẩn những suy nghĩ ấy mãi. Nhưng mà cuối cùng thì cũng vẫn chẳng biết làm thế nào."

"Có những người xem các bộ phim, đọc những câu chuyện về những người mắc căn bệnh nan y, rồi họ lại nhận xét thế này: "Sao không ai viết về những người bình thường và những chuyện tình bình thường?" Có ai suy nghĩ đến việc rằng, những câu chuyện tình bình thường được sống bên nhau trọn đời là điều xa vời thế nào với những người mắc căn bệnh nan y không? Viết truyện tình yêu cốt là để con người ta nhận thấy rằng nhiều khi tình yêu sẽ giúp con người vượt qua tất cả, nhưng nhiều khi lại không thể làm gì. Đừng bao giờ từ chối việc dựa mình vào tình yêu, nhưng cũng đừng bao giờ tin vào tình yêu hoàn toàn. Ấy là một trong những lẽ sống."

"Vì thích một chàng trai mà tôi gắng cầm cự được thêm 2 tháng trong cuộc đời bệnh tật này. Chẳng phải điều này rất đẹp sao?"

"Em thích anh, Minh ạ! Hân."

* * *

Một vài tháng sau, câu chuyện của Hân nổi lên như cồn. Nhưng chẳng ai biết tác giả là ai, và nhân vật trong truyện là ai, có thật hay không.

Có một ngày như thế, cô gái tên Hân kia không còn sống ở đây nữa, bạn chỉ cần biết thế là đủ.

Và đó là toàn bộ câu chuyện của tôi, toàn bộ câu chuyện về một chàng trai tên Minh bị mắc bệnh trầm cảm nhẹ và được chữa khỏi nhờ có cô gái tên Hân.

Đôi khi tôi vẫn nghĩ em chỉ là một giấc mơ, nhưng mỗi khi cắm USB vào máy và đọc lại những dòng em viết, tôi đều nhận ra. Em luôn là thật, em luôn từng hiện hữu.

Jam Aster

 
Khi nào em cưới anh?

Khi nào em cưới anh?

Tôi nhìn nàng vài giây rồi bảo "Tại sao lần này em không cầu hôn anh nhỉ?" "Em à?" -

23-06-2016
Nụ cười xứ Nẫu

Nụ cười xứ Nẫu

Tôi thấy nụ cười hóm của Hàn như chúc mừng tôi. Tôi nháy mắt cười cùng Nhiên. Và

22-06-2016
Nghe bằng trái tim

Nghe bằng trái tim

"Nếu đôi tai không thể lắng nghe, hãy cảm nhận bằng trái tim" *** Alice là nhạc công

22-06-2016
Chuyện kể cho 40 năm sau

Chuyện kể cho 40 năm sau

Hàng trăm câu hỏi cứ quấn lấy tôi cả đêm, chẳng thể nào mà nhắm mắt lại được,

23-06-2016
Hai con người

Hai con người

Hai con người, hai dòng suy nghĩ, tưởng rằng khác biệt nào ngờ trùng ngay tại một

22-06-2016
When you're gone

When you're gone

Chợt thấy trong lòng chẳng còn buồn, có chăng chỉ là một chút những cảm xúc mang tên

22-06-2016
Và nắng sẽ lên

Và nắng sẽ lên

... Mùa mưa cuối cùng cũng tới - lại một mùa mưa không anh. Mùa mưa với em không còn

23-06-2016
Bạn thân

Bạn thân

Trên đời này, có một đứa, hễ học giỏi hơn mình, điểm cao hơn mình là mình ghét,

22-06-2016
Điệp khúc trên tóc em

Điệp khúc trên tóc em

"Nơi ấy từng in dấu chân,Có mấy lần trên phố quen, em đến và mang phút giây diệu kì,

23-06-2016
Khi xương rồng nở hoa

Khi xương rồng nở hoa

Tôi ngồi chống cằm bên cửa sổ, nhìn chậu xương rồng đặt trên bệ, nhớ lại cách

22-06-2016
Ba

Ba

Mẹ thường bảo tôi là một đứa con gái thật chẳng giống con gái một xíu nào. So với

22-06-2016
Ván cờ cuộc đời

Ván cờ cuộc đời

Đúng như người ta vẫn bảo, ván cờ như cuộc đời, chỉ khi bị dồn vào đường cùng

22-06-2016
Rơm

Rơm

Người ta thường cảm nhận những thơm bùi từ hạt. Nhưng không nhiều người đứng

23-06-2016
Người mẹ câm

Người mẹ câm

Tôi bị những xa hoa phù phiếm nơi chốn thành thị cám dỗ, hoàn toàn quên mất mình còn

22-06-2016