- Nội cõng con qua sông hả? Tôi hỏi nội:
- Ừ, con cầm dép cho nội đi! Nói rồi nội xắn ống quần lên trên đầu gối.
Tôi trèo lên lưng nội rồi nội chậm rãi tiến về phía bên kia sông, nơi có bụi tre rậm rạp che mát cả một vùng . Bên kia sông là nhà của ông bà cố - là ba mẹ của bà nội tôi. Bà nội mỗi tuần đều về chơi thăm cố, có lần nội cho tôi đi cùng, có khi không. Mỗi lần nội không cho đi, tôi đều nấp sau xó cửa khóc thầm , tôi đâu dám khóc to vì sợ ông nội đánh đòn. Ông nội nổi tiếng khó tính, nghiêm khắc và là một người mẫu mực mà cả thôn, cả xóm nể phục.
Con sông này mùa hè thường ít nước, chỉ cạn trên đầu gối người lớn một xíu, vì tôi mới học lớp một, lớp hai nên không thể lội qua sông với lại tôi sợ lắm. Mỗi lần được nội cõng qua sông tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Trên lưng nội, tôi thấy mình được an toàn. Đó là mùa hè, còn mỗi mùa lũ lụt tháng chín, tháng mười nội ít khi cho tôi về cố cùng. Những lúc như vậy nội thường đi đò, có khi đi với chị hai, cũng có khi đi với ông nội. Khi nội không cho đi, tôi thường chạy lên sân bóng ngồi một mình để chờ nội về. Lần nào về nội cũng mang quà, bánh về cho tôi với chị hai. Hơn hết tôi muốn chờ nội, tôi là một đứa quấn nội từ tấm bé , hễ đi đâu một chút là thấy bứt rứt không chịu được.
......
- Chiều nay con ở nhà một mình nha, mẹ đi qua ông tám có việc.
Tiếng mẹ tôi từ trong bếp vọng ra
- Dạ. Mấy giờ mẹ về? Tôi hỏi mẹ:
- Chắc xâm xẩm tối.
Nói rồi mẹ tôi dắt chiếc xe đạp đi thẳng ra ngõ, tiếng sên xe nghe vang vọng bên tai.
Chiều mát khi mặt trời đã lùi hẳn về phía Tây, trên trời còn xót lại những tia sáng cuối cùng trong ngày. Tôi ra vườn trước dạo một vòng, vì nơi đó có hàng râm bụt đang nở rộ. Những đóa hoa râm bụt khoe sắc đỏ tươi trên nền xanh rì rào của những cây duối đang đứng sừng sững làm hàng rào. Sắc của hoa râm bụt làm tôi nhớ lại một thời oanh liệt của mình trong khu vườn này. Nơi này, nơi kia, chỗ nọ đều là dấu chân của tôi. Tôi đã chơi ở đây, ngồi bệt dưới dất mặc cho đít quần lấm lem . Những trò buôn bán, nhảy dây, trốn tìm, xây nhà bằng lá chuối, chơi tóc dài bằng lá dừa, lá chuối...đủ thứ loại trò chơi đều đã từng là của tôi. Có khi một mình, có khi với chị hai cũng có khi mấy đứa trạc tuổi tôi ở trong xóm đến chơi cùng. Tiếng cười văng vẳng đâu đây, tiếng cười khanh khách, giòn tan như nắng vàng mùa hè, tiếng í ới gọi nhau , tiếng la hét khi rượt đuổi. Mọi thứ như đang diễn ra. Kìa, con Phương đang đóng vai mẹ, tôi vai ba, con Nguyệt là con chúng tôi. " Mấy giờ rồi mà đi học mới về, vào đây nằm xuống!" Tôi ra lệnh cho con Nguyệt . Tiếng giả roi đập xuống đất nghe thịch thịch , làm cả bọn cười híp cả mắt.
- Chữ này là chữ gì? Tôi hỏi:
Con Phương trả lời
- Thưa thầy, chữ này là chữ "a!" .
Có khi chúng tôi chơi trò dạy học. Hẳn đứa nhỏ nào cũng thích trò này nhỉ! Đâu chỉ là trẻ con ngày xưa mới thích, thời giờ tôi vẫn thấy bọn trẻ thường chơi trò đó .Chúng vẫn gọi nhau bằng những chức danh vô cùng thân thuộc " thầy, cô , em ". Rồi phá lên cười ầm ĩ.
Đây, nơi này là nơi hai cây sa bô chê của ông bà nội. Chị em tôi đã lớn lên cùng hai cái cây này theo thời gian. Ngày trước nơi này là nhà của ông bà nội, nhưng bây giờ nó đã trở thành một cái vườn chỉ toàn trồng rau. Hai cây sa bô chê cũng bị mấy con sùng ăn càng ngày càng xơ xác và ba tôi quyết định chặt bỏ nó để lấy đất trồng rau. Tôi nhớ nội, những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má rớt xuống vạt áo . Tôi không thể kìm chế mình trong nỗi nhớ da diết về ngày xưa, nơi có nội tôi - người thương yêu tôi nhất và tôi cũng vậy.Giờ đây nội tôi đang ở một nơi rất xa, xa đến nỗi mà tôi không thể nhìn thấy cũng không thể chạm tới. Nhưng tình yêu thương của tôi dành cho nội không ít đi mà ngày càng nhiều hơn, tình yêu đó vẫn ở đây trong trái tim đang đập mỗi giây phút trôi qua này. Như ngoài kia, những cánh chuồn chuồn, bươm bướm đang rạo rực bay lượn tung tăng bên khóm hoa râm bụt trên hàng rào duối xanh rì rào một màu ước vọng.
Những ngày nghỉ của tôi kết thúc, tôi trở về thành phố như lịch trình. Ba mẹ tiễn tôi ra cổng, trước khi đi mẹ tôi dặn dò đủ điều, phụ nữ mà. Còn ba tôi chỉ nói rất ít, vẻ mặt ông trầm ngâm nhìn xa xăm trong phút chốc rồi lại hút thuốc. Tính ông là vậy, ít nói mọi thứ đều giữ trong lòng.
Máy bay cất cánh, mang theo kí ức bay vụt trong bầu trời xanh thăm thẳm kia, nơi đó có hàng rào râm bụt đỏ chói, có nắng sớm xuyên qua tán lá cây còn đẫm sương đêm long lanh như những hạt ngọc, có tiếng cười giòn tan như nắng mùa hè của tuổi thơ đầy ước vọng, có tiếng nội, tiếng ba mẹ cổ vũ tôi mạnh mẽ hơn nơi đất khách quê người. Vang vọng trong tôi những tiếng nói đầy thổn thức "ta sẽ trở về, tuổi thơ ơi, hãy chờ ta!".